Chương 13: An ủi
Tề Thục Lan chịu sự sỉ nhục như thế, kích động lao ra khỏi viện, ánh mắt người hầu nhìn nàng như chịu hàng ngàn mũi kim đâm. Nàng không thể tiếp tục ở lại đông viện này được nữa, nàng khó khăn khống chế cảm xúc của mình, ôm mặt chạy vào hoa viên, trốn trong núi giả khuất tầm nhìn, khóc nấc lên.
Đới Thời Phi nhìn thấy nàng hai mắt đỏ ửng, dường như còn chưa nhận ra mình là ai, mờ mịt muốn giơ tay lên dụi mắt, hắn liền vội vàng tiến tới nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, ngăn lại nói: “Đừng dùng tay lau, mắt sẽ càng đỏ hơn đó!”
Tề Thục Lan chỉ cảm thấy tay mình chợt nóng lên, ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm tới rồi lập tức rời khỏi. Qua màn nước mắt vẫn chưa khô hết, nàng nhìn thấy nam nhân rút ra khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng. Bị ánh mắt luyến tiếc ấy nhìn chằm chằm, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy trái tim trống vắng vô cùng tủi thân, nức nở nói: “Cha, con không nên tự ý bước vào tây viện, còn khóc thành bộ dạng này nữa…”
Nam nhân than nhẹ nói: “Lan nhi, con biết cha sẽ không trách con mà.” Hắn nắm nhẹ bờ vai đơn bạc của nàng, ấn đầu của nàng dựa vào trước ngực mình, dịu dàng an ủi: “Đứa nhỏ đáng thương, tây viện con muốn tới lúc nào thì tới. Bây giờ nếu như con còn muốn khóc, thì dựa vào lòng cha khóc đi.”
Tề Thục Lan bị cánh tay rắn chắc của nam nhân nhẹ nhàng ôm vào lòng, thật sự giống như một giấc mơ vậy, mặt nóng như lửa đốt.
Đang định tiếp tục khóc, nàng lại ngửi thấy một mùi hương dường như rất quen thuộc: Mùi hương này, chính là mùi hương khi còn bị bệnh mê man nàng đã mơ hồ ngửi thấy. Hóa ra khi đó nam nhân chăm sóc mình thật sự chính là cha!
………… Chỉ là bây giờ, hương vị đàn ông tản ra trên người nam nhân này đậm hơn nhiều, Tề Thục Lan hít sâu một hơi, hai chân bất giác mềm nhũn, cơ thể nhỏ nhắn liền ngã vào trong lòng nam nhân ấy.
Cánh tay có lực của nam nhân lập tức vòng quanh giữ lấy eo nhỏ của nàng, ôm chặt lấy nàng đang trong lòng mình. Sau đó lại không nỡ dùng sức, sợ không cẩn thận làm gãy vòng eo tinh tế này của nàng.
Lòng bàn tay vừa trượt, nhìn thấy nàng sắp ngã xuống, nam nhân này vội vàng cúi xuống ôm cả cơ thể mềm mại này lên. Lần này bàn tay to lớn lại túm lấy bờ mông mềm mại này của nàng, ôm nàng khỏi mặt đất, ôm nàng tựa vào hông mình.
------------ Áo xuân mỏng manh, nam nhân dường như có thể cảm nhận được hình trạng cánh hoa mềm mại giữa hai chân nàng, mà mãnh thú dưới hông mình thì ngay từ khi nhìn thấy nàng đã sớm cương cứng dựng thẳng, mang tư thế chờ đợi sẵn sàng rồi.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của Đới Thời Phi, hắn lúc này cũng không muốn vội vàng như vậy, sẽ dọa tới khuê tú đoan trang này.
Quả nhiên, Tề Thục Lan cả người run rẩy, hoảng sợ ngước mắt lên nhìn hắn.
Nam nhân sắc mặt không thay đổi buông nàng xuống, hơi hơi giữ khoảng cách giữa hai người, làm như không có chuyện gì nói: “Nhìn con đi, đáng thương quá, khóc khiến mắt đỏ lên như con thỏ rồi kìa, đến cả đứng cũng không vững nữa.”
Vật cứng rắn nóng bỏng giữa hai chân nam nhân vừa nãy kia ngay lập tức khiến Tề Thục Lan hiểu rõ thứ mình chạm trúng là vật gì, xấu hổ nói không nên lời.
Đây chính là… là cha chồng nàng đó. Bản thân lại không biết xấu hổ ngã vào lòng người ấy, thật là không biết phép tắc.
Nhưng mà, nếu như nàng không nhớ nhầm, khi nàng bị bệnh, nam nhân này đã dùng miệng mình mớm nước cho nàng… Tề Thục Lan ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cánh môi hắn, đôi môi đó lúc này hơi cong lên, một độ cong vô cùng ưu mỹ câu dẫn người khác…
Cha, cha thật anh tuấn, không biết khi còn trẻ, rốt cuộc đã khiến bao nhiêu thiếu nữ bị mê hoặc rồi…
Nam nhân nhìn thấy nàng cứ dùng đôi mắt đỏ ửng ấy nhìn mình, cho rằng nàng bị dọa sợ, liền cố ý thả lỏng, giơ tay vuốt nhẹ mũi nhỏ của nàng: “Sao thế? Ngây ra nghĩ cái gì vậy? Nói cho cha biết, là ai bắt nạt con, khiến con khóc thành như vậy?”
Tề Thục Lan bình tĩnh lại, nghĩ tới những gì nhìn thấy trong đông viện vừa nãy, xấu hổ không dám mở miệng, chỉ đành không ngừng lắc đầu.