Chương 26: Trú mưa
Tề Thục Lan ngồi ngây người trên ghế đá trong núi giả ở hoa viên.
Hôm đó cũng là ở nơi này, nàng dựa vào trong lòng Hầu gia nói hết ra những uất ức mình phải chịu. Nam nhân anh tuấn kia thương xót cúi đầu nhìn mình, ánh mắt ôn nhu đó khiến trái tim nàng tan chảy.
Sau đó ở trong ngôi chùa kia, đôi môi của nam nhân đó đã từng dịu dàng mớm nước cho nàng lại kích động điên cuồng mút lấy hai bầu ngực của nàng… Tối hôm đó khi nàng tắm rửa, hai đầu ngực sưng lên như hai quả mâm xôi, dường như sắp chảy máu tới nơi rồi. Chỉ không cẩn thận chạm phải ngay lập tức cả người tê dại khó chịu, tất cả đều là tội nghiệt mà cha gây nên.
Nhưng tội nghiệt đó lại mê người tới như vậy… Không giống với đêm tân hôn đôm đó bị thế tử thô lỗ cắn đau, đầu vú bị ngậm trong miệng Hầu gia, cảm giác nóng rực ngứa ngáy ấy khiến nàng sau khi xong việc rồi vẫn cứ hồi tưởng lại vô số lần.
Tư vị như vậy lẽ nào Hầu gia cha không lưu luyến một chút nào sao?
Nhưng mà lần nào cha cũng kiên quyết rời đi, chỉ để lại một mình nàng đắm chìm trong đó. Đặc biệt là từ sau khi trở về từ phật tự, rất ít khi nhìn thấy tung tích cha, cũng không còn nói chuyện với nàng nữa. Cho dù là gặp nhau từ xa, thái độ cũng rất lạnh nhạt.
Tề Thục Lan xấu hổ hối hận không thôi. Đến thế tử cũng xem thường không thèm để mắt tới mình, phóng đãng với nữ nhân khác. Nam nhân quyền cao chức trọng, anh tuấn tiêu sái như Hầu gia thì làm sao có thể thiếu nữ nhân cùng cha thân mật chứ? Kiểu tư sắc như mình làm sao có thể lọt được vào mắt cha chứ?
Người là cha chồng mình, cha chỉ là coi mình là khuê tú tới từ gia đình thế gia danh môn, hiểu tình đạt lý mà thôi, vậy mà mình lại có tâm tư quá chừng mực với cha như vậy. Cha nhất định là đã nhìn thấu tâm tư mình rồi nên mới thất vọng với mình như vậy.
Nghĩ tới đây, Tề Thục Lan thật sự hận mình vô cùng, lại không nhịn được khóc to lên.
Đang khóc thì trên đỉnh đầu lại có giọt nước rơi xuống, hóa ra là nàng đã ngây người ở đây quá lâu rồi, mà thời tiết mùa hè cũng bất thường, trời đổ mưa cũng rất bất chợt, nàng thì đang mải đau lòng, không cảm nhận được. Tới bây giờ mưa đã to lắm rồi, nàng bị vây ở nơi này nên chỉ đành đợi mưa dừng lại thôi.
Khe hở trong núi giả rất nhiều, nước mưa giọt xuống càng ngày càng nhiều, Tề Thục Lan chỉ đành lùi vào một góc tránh mưa. Trên trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, dọa nàng kêu lên một tiếng, nhắm mắt bịt chặt tai lại.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Tiếng mưa rơi lộp bộp, bên ngoài cũng càng ngày càng tối, Tề Thục Lan gắng sức co rụt người lại, mơ hồ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng.
Nàng mở mắt ra, thật sự không dám tin vào mắt mình nữa, nàng kêu lên: “Cha!”
Nam nhân đau lòng kéo nàng dậy: “Lan nhi sao lại trốn ở đây? Mưa lớn như vậy, y phục của con ướt hết rồi, cha đưa con về.”
Đưa nàng về đông viện?
Tề Thục Lan giận dỗi lắc đầu, không nói đến y phục mình đều ướt hết, bộ dạng chật vật như thế này, để người khác nhìn thấy sẽ lại bị chê cười, trở về đông viện đó khiến nàng vô cùng chán ghét. Càng huống hồ là nam nhân vừa nãy mình còn đang nhớ mong muốn đưa nàng trở về nơi đó, để nàng làm phu nhân thế tử tuân thủ quy tắc.
Tề Thục Lan gạt tay nam nhân ra: “Cha không cần quan tâm Lan nhi, Lan nhi đợi ở đây cũng được.”
Nam nhân hơi ngạc nhiên: “Như thế sao được, y phục con ướt rồi, cứ mặc như thế sẽ cảm lạnh đó.” Hắn bước lại gần, nhìn thấy hai mắt hơi đỏ của nàng, ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò hỏi nàng: “Nơi này cách chỗ cha không xa lắm, hay là Lan nhi tới chỗ cha trước, uống bát canh gừng được không?”
Đới Thời Phi vừa nãy vội vàng về phủ, khi đi qua bên này tình cờ nghe thấy tiếng kêu trong núi giả này liền tới xem xem. Quả nhiên lại là đứa nhỏ đáng thương này. Nàng co rụt lại một góc, bịt chặt tai lại, y phục đã ướt hơn nửa rồi, khiến hắn nhìn thấy không nhịn được thu ô lại tiến vào trong bảo vệ nàng.
Nhưng nàng không biết vì cớ gì lại chống đối lại mình như vậy. Cho dù đi đâu, cũng nên trú mưa trước. Cơ thể nàng yếu đuối như thế, cứ dề dà mãi sợ là sẽ bị cảm lạnh mất.
Thấy nàng không quan tâm hắn, nam nhân liền thẳng thừng kéo nàng vào trong lòng, đi sát nhau dưới tán ô nhỏ, đi về phía tây viện.