Hầu phủ dụ xuân


 
Đêm tối đã khuya, Tề Thục Lan nằm trên giường nhỏ nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.
 
Mặc dù đã quyết định kìm lại cương ngựa trước bờ vực thẳm, dừng lại đoạn tình duyên bất luân còn chưa kịp bắt đầu này, nhưng mà lòng nàng vẫn luôn rất rối loạn. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên nụ cười ôn nhu của hắn.
 

Bây giờ Tề Thục Lan thật sự vô cùng yêu nụ cười ấy: Khi cha nhìn nàng cười, khuôn mặt anh tuấn thường ngày không giận giữ mà vẫn uy nghiêm ấy như biến thành một người khác. Đuôi mày khóe mắt cha, nơi nào cũng tràn ngập tình ý. Mỗi khi cha nháy mắt, phong lưu trêu chọc nàng, khiến cho lòng nàng mềm đi.
 
Còn cả ngày hôm đó khi cha nằm trên giường lớn, khuôn mặt gợi tình cầm xuân cung đồ, nói những lời câu dẫn lộ liễu với mình… Nàng vốn cảm thấy xấu hổ, hạ lưu, nhưng lại bị những lời nói đó khiêu gợi khiến tình dục cuộn trào…
 
Thời khắc này toàn thân nàng cũng không nghe lời mà nóng rực rồi…

 
Nghĩ tới cơ thể trần trụi rắn chắc mê người của nam nhân đó, nghĩ tới dương vật của cha bị mình ngậm trong miệng, nghĩ tới dục vọng nóng bỏng của cha đè vào nơi bí ẩn giữa hai chân mình...
 
Tề Thục Lan không nhịn được quấn chăn loạn xạ bao bọc lấy cơ thể, sau đó đưa ngón tay xuống hạ thân, muốn giống như bộ dạng cha khi đó, đâm vào hoa huyệt đã ướt đẫm của mình…
 
Thông đạo của mình đã ướt đẫm khít chặt, ngón tay mặc dù nhỏ bé nhưng vẫn bị bao bọc vô cùng chặt. Nếu như dương vật to lớn đó của cha đâm vào nơi này, nhất định cha sẽ rất thoải mái nhỉ? Nhưng mà thông đạo của mình chật hẹp như vậy, nếu như ăn hết được dương vật thô to đó của cha, vậy thì nhất định là rất đau nhỉ?
 
Cho dù bản thân đau đớn, nàng cũng muốn để hắn thoải mái.
 
Nhưng nghĩ tới những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa? Mình không phải đã hạ quyết tâm không gặp mặt riêng với cha rồi sao?

 
--------------------------
 
Đang mơ màng ngủ, nàng lờ mờ nghe được có người đang nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Lan Nhi, Lan Nhi?”
 
Là giọng nói từ tính của hắn.
 
Tề Thục Lan vội vàng mở mắt, thật sự nhìn thấy Hầu gia đang đứng bên cạnh giường mình!
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Hình như sợ sẽ dọa nàng sợ, hắn đứng hơi xa, nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi mới tiến lại gần: “Lan Nhi, là cha.”
 
Tề Thục Lan hơi chán nản: “Cha… cha tới nơi này làm gì?”
 
Nam nhân thấy thái độ của nàng lạnh nhạt, chợt ngây người, hắn ngồi xuống bên mép giường, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng nàng lại rụt tay về. Nam nhân nắm trượt tay nàng, cuối cùng thở dài: “Lan Nhi, con giận cha rồi sao? Hôm đó thật sự là xảy ra chuyện gấp, con đừng trách cha, được không? Cha xin lỗi con mà.”
 
Tề Thục Lan lắc đầu: “Không, là Lan Nhi cảm thấy không nên dây dưa với cha như vậy… Cha là Hầu gia, Lan Nhi là con dâu cha, chỉ có vậy thôi.”
 
Nam nhân nghe vậy, quan sát sắc mặt nàng, một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ. Hắn chỉ thở dài một tiếng: “Hóa ra là như vậy!”
 
Tề Thục Lan thấy hắn đứng dậy, nghĩ rằng hắn muốn đi, vết thương lòng lập tức lại nhói đau, nhưng nàng kiên cường nhịn xuống không lên tiếng, cứ nắm chặt lấy góc chăn.
 

Nam nhân lại ngồi xuống, chậm rãi giơ tay ra, vuốt ve má nàng, trịnh trọng nói: “Lan Nhi, cha không biết vì sao con lại thay đổi tâm ý, nhưng nếu như con không bằng lòng, cha tuyệt đối sẽ không cưỡng ép con. Chỉ là, cha muốn con hiểu, tình ý cha đối với con, tất cả đều là thật lòng.”
 
Tề Thục Lan nghe hắn nghiêm túc nói ra những lời này, mắt chợt mờ đi.
 
Nam nhân nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục nói: “Lan Nhi, con nhớ kĩ, nếu như con bằng lòng, cha sẽ làm tình lang của con, tuyệt đối sẽ không phụ con. Nếu như con không bằng lòng, cha vẫn sẽ làm cha của con, vẫn sẽ bảo vệ con như trước kia.”
 
Nói xong, nam nhân quả quyết đứng dậy, mỉm cười ôn nhu nói với nàng: “Ngủ đi Lan Nhi, cha về đây.”
 
Hắn cúi người, hôn nhẹ lên trán nàng, buông màn xuống, quay người đi ra khỏi phòng ngủ của nàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận