Hầu phủ dụ xuân

 


 
Ngón tay nam nhân không còn dịch chuyển khắp nơi nữa mà ngắm chuẩn mục tiêu đâm xuyên qua hai cánh hoa đang ngăn cản bên ngoài, đâm vào trong thông đạo nóng rực chặt chẽ.
 
“Ừm… Bên trong Lan Nhi thật nhiệt tình.” Nam nhân vừa dùng ngón tay thăm dò nàng, vừa nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng, trong mắt hắn tràn ngập tình dục, “Để cha tìm xem, đâu là nơi khiến Lan Nhi đẹp mê người muốn chết?”

 

Tề Thục Lan đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ rồi, cảm giác cả người đều bị ngón tay đâm vào đó điều khiển, bất tri bất giác cong eo lên, mông tròn nâng cao khỏi giường, vặn vẹo cơ thể tinh tế theo sự chuyển động của ngón tay.
 
Nam nhân tận tình thưởng thức tư thế mê người đắm chìm trong tình dục này của nàng, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang kia đang mất khống chế. Tiểu thư khuê tú thế gia đã hoàn toàn trở thành dâm phụ dưới ngón tay mình rồi…
 
Ngón tay nhẫn nại khẽ khuấy động trong nội bích mẫn cảm, nhẹ nhàng thăm dò, chỉ trong chốc lát, nước bên trong thông đạo chậm rãi chảy ra, đồng thời cả cơ thể nữ nhân căng cứng, vô cùng gấp gáp hét lên một tiếng: “A!”
 
Nam nhân cười trầm thấp, nói: “Ô, hóa ra là ở đây, cha tìm được rồi!”
 
Thuận theo ngón tay rút ra ngoài của hắn, Tề Thục Lan cũng rơi lại xuống giường, lụi xơ cạn kiệt sức lực. Đồng thời, lượng lớn dâm thủy cũng chảy ra theo ngón tay hắn, chảy ra ngoài hoa kính, thuận theo đường cong trên cơ thể nữ nhân rồi chảy xuống giường, ngay lập tức đã làm ướt một mảng chăn.
 
Nam nhân cười nói: “Lan Nhi, thật sự là mềm mại như nước, sao cha còn chưa bắt đầu dạy con thì con đã chảy nhiều nước như vậy rồi sao?” Hắn đưa ngón tay dính đầy dâm thủy của nàng vào trong miệng liếm mút, khóe mắt gợi tình rồi nở nụ cười tràn đầy tình dục với nàng: “Ừm, Lan Nhi ngoan, hương vị của con thật tuyệt, để cha nếm thử thêm nữa.”
 
Tề Thục Lan còn không kịp ngăn cản, hắn đã không thể nhịn thêm được cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai chân nàng, ngậm lấy hai cánh hoa ấy vào trong miệng, bắt đầu hút lấy nó.
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com

 
Cánh hoa yêu kiều nhẹ nhàng bị hàm răng khiêu khích, giống như là bị nướng trên lửa lớn, lại giống như bị lông vũ khẽ lướt qua, Tề Thục Lan thuận theo bản năng cơ thể, rên rỉ thành tiếng: “Aaaaaaaaa…”
 
Tiếng rên này càng khích lệ nam nhân, hắn dán chặt cánh môi lên hoa huyệt, vươn đầu lưỡi ướt át tiến vào thông đạo, liếm hết dâm thủy vào trong miệng mình. Đầu lưỡi linh hoạt ra ra vào vào trong thông đạo, cho nàng sự yêu thương hoàn mỹ nhất.
 
Trong đầu Tề Thục Lan lúc này là một mảnh trắng xóa, chỉ nghe được tiếng hút nước dâm mị kia phát ra, đột nhiên cơ thể không chịu sự khống chế mà bắt đầu luận động, nàng vội vàng dùng hết sức mình tránh né, rời khỏi cánh môi của nam nhân ấy.
 
Nhưng đã không thể kịp được nữa rồi, một cỗ dâm thủy tận sâu trong hoa huyệt mạnh mẽ trào ra, bắn lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
 
Nam nhân hình như hơi ngây ra, Tề Thục Lan cũng chưa kịp hồi phục tinh thần sau khi cảm nhận sự thoải mái mà mất khống chế như vậy, chỉ nằm đó trống rỗng nhìn lên đỉnh màn, giống như con cá rời khỏi nước vậy, mở to miệng hít thở gấp gáp.
 

Đợi tới khi hồi thần, nàng không khỏi che mặt, mặc kệ nam nhân ấy dỗ dành như thế nào nàng cũng không chịu hạ tay xuống: “Con… Lan Nhi không còn mặt mũi nhìn cha nữa, Lan Nhi vậy mà lại… vậy mà…”
 
Nàng vậy mà lại tiểu lên mặt cha như thế sao? Mất mặt chết đi được!
 
Nam nhân cười cười dỗ nàng: “Bảo bối, chuyện đó không mất mặt đâu, con nên tự hào mới đúng!”
 
Thấy nàng buông tay ra, khuôn mặt hé lộ, nam nhân vừa cười vừa hôn nàng: “Cha không ngờ, Lan Nhi vậy mà lại là báu vật mẫn cảm như vậy! Chỉ dùng đầu lưỡi liếm thôi mà con đã sảng khoái tới như vậy rồi! Cha thật sự yêu chết con rồi!”
 
Đới Thời Phi thấy nàng chuẩn bị tốt rồi, vừa kéo lấy tay của nàng chạm vào dương vật đã cương cứng đợi rất lâu rồi của mình, vừa lật giở quyển xuân cung đồ kia, cắn cắn vành tai nàng hỏi: “Lan Nhi, nhanh nói với cha, con muốn học tư thế nào? Cha sẽ dạy con!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận