Cả người Tề Thục Lan giống như đã bị rút mất xương vậy, tóc mai tán loạn, chẳng còn sức lực chải chuốt nữa, nàng cứ mềm nhũn nằm trên giường như thế.
Nam nhân luyến tiếc không nỡ rút ra khỏi cơ thể nàng, hắn lật người nằm xuống bên cạnh nàng, giơ tay kéo nàng vào lồng ngực rộng lớn của mình, dán chặt lấy tấm lưng nhỏ bé yếu ớt của nàng.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hai người dính lấy nhau, nam nhân hôn nhẹ lên vành tai nàng, một tay vuốt ve eo thon của nàng, một tay khác thì vân vê điểm hồng trên ngực nàng, nhẹ nhàng xoay tròn trêu đùa nó, khiến cho nơi đầu vú lại tiết ra sữa, trắng mịn một mảnh.
Nàng vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị còn sót lại của tình triều, nàng cứ nằm biếng nhác thoải mái như con mèo con nhỏ giọng rên rỉ.
Nam nhân nhẹ nhàng thở khí bên tai nàng: “Lan Nhi, vừa nãy thoải mái không?”
Nàng hờn dỗi nói: “Cha đáng ghét.”
Cơ thể mềm mại vặn vẹo trong ngực nam nhân, ai biết cặp mông tròn trịa no đủ ấy vừa hơi động lại chạm vào dương vật giữa chân nam nhân vẫn còn dính đầy tinh dịch và mật dịch vừa mới giao hợp xong, xúc cảm trơn ướt lại khiến nàng tê dại một trận.
Nam nhân nhân cơ hội này dán vào người nàng, nắm lấy cặp mông tròn rồi tách ra, dán dương vật vừa mới bắn tinh đã hơi mềm vào khe mông chặt chẽ của nàng rồi lại chậm rãi ma sát.
Tề Thục Lan bị hắn ma sát tới ngứa ngáy, chỉ cảm thấy vật đó lại bắt đầu chậm rãi cứng lên, nàng muốn tránh ra nhưng lại bị giam trong đôi tay rắn chắc của hắn, chỉ đành oán trách nói: “Vừa nãy đã tra tấn Lan Nhi rồi, giờ lại như thế, cha thật hư.”
Nam nhân đắc chí cười lớn: “Cha vốn không phải là người tốt gì, nếu không sao có thể ăn con dâu của mình chứ?”
Nói xong, hắn lại ôm chặt lấy nàng, liếm liếm vành tai của nàng, sau đó dùng ngữ khí ám muội tiếp tục nói: “Thật ra, lần đầu tiên cha nhìn thấy Lan Nhi, dương vật của cha đã cứng rồi. Hôm đó khi Lan Nhi dâng trà cho cha, cha đã muốn đè con lên giường như vậy, nắm chặt lấy cặp mông của con, tách mở hai chân con rồi ăn sạch con bất kể ngày hay đêm rồi.”
Lời nói hạ lưu quá mức lộ liễu như vậy rơi vào tai, Tề Thục Lan “ya” một tiếng, nhỏ giọng trách cứ: “Cha thật đáng ghét, đáng ghét... Không được nói! Huhuhu, hóa ra cha căn bản chính là tên xấu xa, lừa gạt Lan Nhi!”
Nam nhân lại không quan tâm tới nàng, cười xấu trêu trọc nói: “Có điều Lan Nhi cũng là nữ nhân xấu. Con là khuê nữ thế gia, đoan trang mẫu mực, vậy mà lại chủ động trèo lên giường của cha chông mình, còn bị thao trở thành dâm đãng nước chảy không ngừng như vậy, huh…”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Tề Thục Lan bị hắn đâm trúng chỗ đau, xấu hổ không thôi, lập tức bật khóc, cố gắng giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của nam nhân, ngồi dậy đi giày vào muốn rời đi: “Lan Nhi biết mình là người không biết liêm sỉ, khiến cha coi thường rồi, vậy con về đây!”
Đới Thời Phi thấy nàng thật sự tức giận, vội vàng giơ tay kéo nàng lại, ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: “Lan Nhi, Lan Nhi đừng giận mà! Cha chỉ đùa với con thôi, sao lại có thể có ý nghĩ coi thường con chứ?”
Nữ tử giãy dụa khỏi ngực hắn, khóc lóc, trái tim Đới Thời Phi lập tức mềm nhũn, hắn giữ chặt lấy khuôn mặt nàng rồi hôn loạn xạ, xấu hổ nói: “Được, Lan Nhi, là cha sai rồi! Cha không nên nói năng loạn xạ không biết liêm sỉ với con, sau này không nói nữa, được không?”
Tề Thục Lan vốn là buồn bực thương tâm, thấy hắn thấp giọng xin lỗi, lòng lại mềm đi: “Cha bình thường thận trọng, tại sao cứ luôn thích nói mấy lời hạ lưu đó…”
Nam nhân ôm chặt nàng rồi chậm rãi lắc lư, dùng ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc nàng, thành thật giải thích: “Những lời nói tán tỉnh này, cha chỉ nói với một mình Lan Nhi thôi. Lan Nhi cứ luôn đoan trang đứng đắn như thế, cha không nhịn được cứ luôn muốn bắt nạt con thôi…”
Nữ tử nức nở: “Cha, xấu quá…”
Nam nhân sủng nịnh ôm nàng về lại giường, vẻ mặt trịnh trọng hơn: “Bởi vì cha chỉ yêu mình Lan Nhi thôi. Cha muốn con vui sướng, muốn nhìn thấy con ở dưới thân cha quên đi tất cả. Lan Nhi…” Nam nhân kịch liệt hôn nàng: “Vì cha, con hãy làm dâm phụ đi!”