Phủ trưởng công chúa Bình An
Khác với sự cổ xưa tao nhã của Trấn Bắc Hầu phủ, phủ công chúa này vô cùng xa hoa, trong đình viện trồng rất nhiều các loại hoa quý, trong lầu các treo toàn rèm lụa đỏ thẫm.
Bởi vì trưởng công chúa muốn tổ chức tiệc ngâm thơ mùa thu, tiếp đãi tất cả nữ quyến thế gia trong kinh thành, vì thế liền gọi con dâu là Tề Thục Lan tới phủ công chúa để chuẩn bị mọi thứ. Tề Thục Lan chỉ đành mỗi ngày dậy thật sớm tới phủ công chúa rồi tới khi trời nhá nhem tối mới được về phủ.
Trước khi gả đi, nàng vốn là đích nữ của Tề Thị, với việc chuẩn bị những chuyện thượng lưu tiếp đón những nữ quyến tụ họp này đối với nàng mà nói rất thuận buồm xuôi gió, mặc dù vất vả chút nhưng không làm khó được nàng.
Thứ khiến nàng oán trách chính là, từ đó tới nay, nàng cả ngày ở trong phủ công chúa, buổi tối trở về thì lại mệt tới mức đặt lưng xuống là ngủ, nàng căn bản không có thời gian ở cùng với Hầu gia.
Hôm đó ở tây viện, nàng cùng với nam nhân ấy tận tình hoan ái, cao trào mấy lần liền, cuối cùng thì sảng khoái mà ngất đi. Đến cả chuyện hắn làm sao tắm rửa sạch sẽ cho nàng, rồi làm sao đưa nàng về tiểu viện nàng cũng không biết.
Vừa mới tỉnh lại, trên người mặc đồ ngủ của nam nhân, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, trên làn da trắng nõn đâu đâu cũng có vết tích hồng nhạt ám muội, đặc biệt là trên hai bầu ngực và hai chân là nhiều nhất. Bên trong hoa huyệt vừa rát vừa sưng, hai cánh hoa mềm mại thì sưng đỏ lên, chỉ hơi động đậy thôi cũng sẽ kéo tới một trận đau ngứa.
Tề Thục Lan không khỏi thầm oán giận: Nói cái gì mà khiến nữ nhân sảng khoái, rõ ràng chính là chà đạp!
Nhưng mà những dấu vết sau khi hoan ái kia lại khiến nàng đắm chìm trong cảm giác khi đó, chính là cảm giác vừa đau vừa ngứa, cũng khiến nàng cảm nhận được tình dục đang âm thầm cuộn trào trong cơ thể.
Nàng quả thật là rất sảng khoái.
Thanh Thanh đưa y phục cho nàng, mím môi cười: “Chúc mừng tiểu thư được như ý nguyện!”
Tề Thục Lan giả vờ giận: “Không được nói linh tinh!”
Thanh Thanh cười nói: “Nhưng không phải là nô tì nói linh tinh, là Hầu gia tối hôm qua tự mình ôm tiểu thư về đó! Hầu gia đặt tiểu thư lên giường, đắp chăn cho tiểu thư xong còn nhìn người một lúc lâu sau mới rời đi đó! Xem ra Hầu gia chúng ta thật sự là một lang quân si tình!”
Tề Thục Lan đỏ mặt, đuổi nàng ra ngoài, dặn nàng phải giữ bí mật, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như đang đắm chìm trong hũ mật.
Nhưng mà bây giờ, tính ra cũng đã bảy ngày rồi nàng bận rộn tới mức còn chẳng nhìn thấy mặt hắn được một lần.
Có điều cũng tốt, tiệc ngâm thơ mùa thu sẽ được tổ chức rồi. nhiệm vụ của nàng cũng sắp kết thúc rồi, chỉ hy vọng trưởng công chúa hài lòng thôi.
Đối với mẹ chồng này của mình, Tề Thục Lan chẳng hề có chút lòng đố kỵ nào. Bởi vì Hầu gia xem ra rất chán ghét, xa lánh người vợ kiêu ngạo bướng bỉnh này. Thậm chí, mấy ngày trước nàng còn lén nghe được quản gia Lưu nói, Hầu gia trước nay chưa từng viên phòng với trưởng công chúa.
Vậy thì, thế tử thật ra cũng không phải con trai ruột của Hầu gia…
Vậy thì, Hầu gia thật sự cũng không phải cha chồng nàng…
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Tề Thục Lan đối với tin tức này vô cùng hưng phấn. Đây thật ra cũng chẳng phải đạo lý gì, cho dù đó thật sự không phải cha chồng nàng, nhưng cũng không phải là phu quân của nàng, cũng chẳng thể giảm nhẹ tội vụng trộm này được.
Nhưng nghĩ tới chuyện này, tâm trạng nàng vô cùng tốt, khách tới tấp nập, nàng luôn giữ nụ cười trên môi chào đón mọi người.
Bữa tiệc náo nhiệt rất thuận lợi, khách tới rất hài lòng, Tề Thục Lan cư xử đúng mực khiến trưởng công chúa rất hài lòng.
Ai biết nơi nào có nhiều nữ nhân thì càng nhiều thị phi, có một người vẫn luôn không hài lòng với trưởng công chúa, cứ phải tìm những chuyện không thoải mái ra soi mói, đâm chọc.
Quận chúa cũng không dám trực tiếp chọc vào trưởng công chúa, liếc mắt nhìn Tề Thục Lan, giả vờ cười cười: “Đây là con dâu của trưởng công chúa sao, trông cũng bình thường thôi. Cũng chỉ là nhan nhắc tầm thường, miễn cưỡng chấp nhận được thôi. Tề gia bây giờ không thể coi là thế gia thượng lưu nữa rồi. Vốn cho rằng trưởng công chúa là muội muội ruột của hoàng thượng, Trấn Bắc Hầu lại là quân công hiển hách, thịnh thế như vậy nhất định sẽ lấy một mỹ nhân có tướng mạo, gia thế đứng đầu làm dâu chứ, xem ra cũng chỉ có như thế này thôi. Aiya, cũng khó trách, danh tiếng của thế tử ở bên ngoài như vậy, làm gì có thế gia nào muốn gả con gái mình đi chứ? Hahaha!”
Sắc mặt trưởng công chúa lập tức không vui vẻ, sắp bộc phát rồi.
Tề Thục Lan vội vàng nói: “Tề Lan tầm thường, khiến quận chúa chê cười rồi. Chỉ là trước nay, lấy vợ phải lấy người có đức, gả con gái đi phải gả tới nơi cao sang. Tề gia mặc dù tư sắc bình thường, nhưng đức hạnh cũng không dám thiếu sót. Nhà mẹ Tề gia, đúng lúc nhìn trúng cội nguồn gia giáo trong hầu phủ, nhân phẩm của trưởng công chúa cao quý, vì nghĩ cho Tề Lan mới cho phép Tề Lan gả vào trong hầu phủ. Thế nên lời quận chúa vừa nói, Tề Lan không dám nghĩ như vậy.”
Tề Thục Lan không chút tự ti hay kiêu ngạo, nữ quyến trong bữa tiệc không dấu nổi những ánh mắt tán thưởng với nàng.
Trưởng công chúa thấy vậy, cũng vô cùng đắc ý, quận chúa đó chỉ đành hậm hực ngậm miệng lại.