Sau bữa trưa, Tề Thục Lan theo thường lệ giúp trưởng công chúa uống thuốc, sau đó giúp bà ấy nằm xuống nghỉ trưa. Nàng thấy đám tỳ nữ thức cả đêm hầu hạ, khuôn mặt đều phờ phạc nên bao dung nói: “Trưởng công chúa sau khi uống thuốc xong sẽ ngủ rất sâu, sẽ không gọi người hầu đâu. Mọi người cũng nhân lúc này mau chóng đi nghỉ đi. Buổi tối còn cần phải trông coi nữa. Ta ở đây cùng người là được rồi, nếu như có chuyện sẽ gọi mọi người.”
Đám tỳ nữ cảm kích nói: “Phu nhân thế tử thật là chu đáo, vậy chúng nô tỳ sẽ ở gian ngoài chợp mắt một chút.”
Tề Thục Lan gật đầu, nhìn thấy bọn họ đi qua bức rèm ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy bên sườn cửa sổ có tiếng động nhỏ, giống như là bị gió thổi mở ra. Người bệnh không thể bị dính gió, nàng vội vàng đứng lên đi qua giường tới bên cửa sổ.
Xuyên qua rèm cửa bị kéo sang sườn, nàng quả nhiên thấy cửa sổ đã bị mở. Nàng giơ tay đóng cửa lại, cài then chốt lên.
Ai biết được còn chưa quay người, hai tay to lớn nhanh như chớp giơ ra từ sau lưng nàng, bịt miệng nàng lại, sau đó ôm chặt lấy eo nàng!
Tề Thục Lan bị kinh sợ, lập tức liều mạng giãy dụa, người đó lại không mạnh không nhẹ cắn lên vành tai nàng.
Hơi thở chiếm hữu quen thuộc mê người này bao vây khắp người nàng, nàng lập tức yên tĩnh lại.
Đới Thời Phi buông tay ra, quay người nàng đối diện với ánh mắt chất vấn của mình.
Tối hôm qua bản thân ôm kỳ vọng đợi nàng tới cùng nhau hoan ái. Ai mà biết được tiểu nữ nhân này vậy mà lại thất hẹn không tới, hại bản thân trống rỗng cả đêm. Tiểu huynh đệ dưới chân trướng lớn phát đau, không dễ dàng gì mới ngủ được.
Nàng nhất định là cho rằng sẽ bị người của phủ công chúa phát hiện thế nên mới không dám tới. Sớm biết như thế, mình đáng ra nên nói rõ với nàng, trong hầu phủ này, Đới Thời Phi hắn đã nắm được thế cục toàn diện rồi, sớm đã có thể muốn gì làm nấy được rồi.
Thế nên hôm nay, hắn đoán là trưởng công chúa đã ngủ, liền âm thầm vào từ bên cửa sổ, đòi lại món nợ tối hôm qua nàng thiếu mình.
Còn chưa mở miệng, nữ tử với khuôn mặt trắng bệch vì bị dọa sợ tỏ ý hắn không được lên tiếng, dùng khẩu hình nói với hắn: “Người hầu đang ở gian ngoài, sẽ bị nghe thấy đó.”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng, Đới Thời Phi không nhịn được lại muốn bắt nạt nàng, hắn liếm răng, giả bộ tức giận, cũng dùng khẩu hình nói với nàng: “Đồ xấu xa, tối qua không tới, hại cự bổng của cha căng trướng cả đêm.”
Nói xong, hắn lập tức ép nàng lên tường, dùng vật cứng rắn dưới hông đâm đâm vào nàng, ủy khuất nói: “Con nhìn đi, nhìn nó đi, cứng đến như vậy rồi.”
Tề Thục Lan bị hắn ép lên tường chẳng thể động đậy được, chỉ có thể nhẫn nhịn sự kích động muốn kêu lên, khẩn cầu nói: “Đừng mà cha, sẽ bị phát hiện… Lan Nhi tối nay sẽ tới, được không?”
Đới Thời Phi thấy nàng đỏ mặt, bộ dạng bị ức hiếp vừa sợ hoang mang vừa căng thẳng, nhưng thực ra cũng có chút hưng phấn, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc nàng, nở nụ cười tà ác, lắc đầu cự tuyệt, nói từng chữ bằng khẩu hình: “Không được, cha, bây giờ, muốn, làm, con!”
Tề Thục Lan thấy hắn không phải đang đùa cợt, bị dọa sợ thất thần. Trưởng công chúa đang nằm trên giường bên cạnh ngủ, xuyên qua rèm mỏng là có thể nhìn thấy được. Đám người hầu đều ở gian ngoài chợp giấc, giữa hai gian không hề có tường ngăn cách. Nếu như có người nghe thấy tiếng động, bước mấy bước vào, xuyên qua tấm rèm sẽ có thể nhìn thấy bọn họ, đến thời gian mặc y phục cũng không có.
Quả thật là quá càn quấy mà!
Nàng còn đang ngây người lại thấy trong tay nam nhân bỗng nhiên xuất hiện một con dao nhỏ màu bạc, đắc ý cân nhắc sau đó ra lệnh: “Đừng động!”
Hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lật váy dài của nàng lên, chui đầu xuống dưới làn váy…
Hắn cầm dao làm gì?
Tề Thục Lan dựa vào tường, bị dọa không dám động đậy, lại bị nam nhân hơi tách hai chân ra, chỉ nghe thấy một tiếng rất nhỏ, hoa huyệt của nàng bỗng nhiên hơi lạnh, giống như bại lộ ra không khí vậy.
Nhưng một khắc này, cánh hoa lại bị thứ gì đó nóng rực ẩm ướt bao lấy.
Hóa ra là nam nhân dùng dao nhỏ chuẩn xác cắt đũng quần nhỏ dưới váy nàng, sau đó ngậm lấy cánh hoa của nàng!