Đới Thời Phi vốn không quan tâm bị người hầu của phủ công chúa phá hỏng chuyện này, cho dù bị nha hoàn này nhìn thấy thì hắn cũng tự có cách khiến nàng ta giữ yên lặng, hoặc là nói, nếu như tỳ nữ này không nghe mệnh lệnh của Trấn Bắc Hầu hắn, vậy thì chỉ có thể coi là nàng ta đen đủi thôi.
Nhưng nhìn thấy nữ nhân vừa hoan ái xong đang vô cùng hoảng hốt kia, nhưng lại có ánh mắt lưu luyến không nỡ ấy, khiến hắn không nhịn được lắc đầu cười nhẹ. Hắn nhanh chóng sửa sang lại y phục của mình, sau đó nhặt chiếc giày thêu màu xanh nhạt nhỏ nhắn kia lên, cúi người xuống nhẹ nhàng nhấc chân nhỏ của nàng lên, đi vào giúp nàng, cũng thả làn váy dài xuống cẩn thận.
Nha hoàn đó đã tiến vào trong phòng rồi, nhìn khắp xung quanh không thấy Tề Thục Lan đâu, nàng ta cảm thấy vô cùng kì lạ. Nàng ta tiến tới bên giường trưởng công chúa, nhìn thấy người ấy vẫn còn đang ngủ say, lại nghe thấy tiếng cửa sổ nhẹ nhàng lay động, liền bước tới chỗ tấm rèm buông xuống kia, nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Tề Thục Lan đang đứng bên cửa sổ, giơ tay khép lại cửa. Nghe thấy tiếng nàng ta bước vào, nàng đóng cửa lại rồi quay đầu cười nói: “Gió lớn, thổi mạnh khiến cửa sổ mở ra, ta sợ trưởng công chúa bị lạnh nên tới đóng lại.”
Nha hoàn thấy phu nhân thế tử đầu tóc vốn được chải chuốt tinh tế giờ đã bị gió thổi tán loạn, vội vàng xin lỗi: “Đều tại nô tỳ sơ xuất, không chú ý tới cửa sổ không đóng kĩ, làm phiền tới phu nhân thế tử rồi.”
Mấy ngày này chăm sóc cả ngày và đêm vất vả, nha hoàn này cũng quả thật không nhớ rõ là cửa sổ có đóng chặt hay chưa, may mà phu nhân thế tử lương thiện, không trách tội xuống.”
Tề Thục Lan dặn dò: “Ngươi ở đây chăm sóc, tóc ta bị gió thổi có hơi rối rồi, cần phải đi sửa sang lại chút.”
Nha hoàn nhìn thấy bóng lưng Tề Thục Lan lả lướt, lòng thầm nghĩ: Ai, chỉ trách mình không có một chủ tử dễ chung sống như phu nhân thế tử này. Phu nhân thế tử ôn nhu hiền thục, đoan trang xinh đẹp, nhìn nàng ấy, thật không hổ là đích trưởng nữ của Tề gia, đến cả bước đi cũng thướt tha nhẹ nhàng, giống như bước đi trên hoa sen vậy.
Tề Thục Lan mỗi bước đi lại nơm nớp lo sợ.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Trải qua cuộc hoan ái kịch liệt vừa nãy, cao trào tình dục đa lui đi nhưng hai chân nàng vẫn không tự chủ được mà hơi run rẩy, lúc này vẫn phải kẹp chặt bước đi như thường, sợ tinh dịch mà nam nhân lưu lại trong cơ thể bị chảy ra ngoài. Lời uy hiếp vừa nãy của nam nhân là chuyện nhỏ, nếu như làm ướt váy thì chẳng phải là khiến người khác phát hiện hay sao.
Vừa nãy, nam nhân giúp nàng chỉnh trang lại y phục, thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc đi còn không quên lưu lại trên môi nàng một nụ hôn nhẹ: “Bảo bối, có phải là vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn không? Tối nay cha sẽ cho con ăn no.”
Nàng hoang mang đóng lại cửa sổ, quả nhiên nha hoàn đã tiến vào trong rồi. Nàng miễn cưỡng trấn định, như thế mới không bị bại lộ.
Đợi tới khi đi tới nơi không người, nàng mới thở dài, cơ thể giống như đã kiệt sức sắp ngã xuống rồi.
Làm sao lại có nam nhân vừa ôn nhu chăm sóc vừa mạnh mẽ ngang ngược, tướng mạo đường đường nhưng lại hạ lưu phóng đãng như vậy chứ? Nam nhân đó vẫn luôn mê hoặc khiến đầu óc nàng choáng váng, nàng nghĩ tới tối nay lại có thể cùng hắn dây dưa triền miên, tâm tình lại bừng sáng như ánh dương mùa thu, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Nàng lại mong mỏi ánh mặt trời ấy lặn xuống, buổi tối mau chóng tới nhanh một chút.