Hầu phủ dụ xuân


 
Kinh thành ngày càng lạnh hơn, ngày ngắn đêm dài, bệnh phong hàn của trưởng công chúa vẫn dai dẳng không khỏi.
 
Đới Thời Phi ở lâu trong quân đội bắc cảnh, không mấy chú ý tới thời tiết lạnh giá này, cơ thể vẫn chưa khoác lên y bào dày dặn ấm áp. Mà gió lạnh đìu hiu, quả thực cũng không thường xuyên hẹn người khác ra ngoài, liền cứ ở trong phủ luyện kiếm đọc sách. 
 

 
Nhìn thì thấy nhàn rỗi hưởng thụ hạnh phúc, nhưng thật ra trong lòng vẫn hơi lo lắng.
 

Trên bầu trời xanh xám mờ mịt, có dự báo sắp có tuyết rơi, người hầu còn không đợi dặn dò đã đốt chậu than nhỏ trong thư phòng, Đới Thời Phi nhìn thấy liền sửng sốt: “Bây giờ đã vào đông rồi sao?”
 
Khi kinh thành vào đông, thảo nguyên bắc cảnh nhất định là gió tuyết mù mịt. Mỗi năm đến thời gian này chính là mùa vụ gian nan nhất của tộc Khuyển Nhung, thức ăn gia súc hạn hẹp, lại thêm cả thời tiết giá lạnh, súc vật không có thức ăn, con người cũng sẽ phải chịu đói --- Là lúc Khuyển Nhung rất dễ vượt biên mạo hiểm tới cướp bóc.
 
Không biết trong quân đội bắc cảnh bây giờ ra sao?
 
Hắn nghĩ như thế, tiện tay vứt bức thư tới từ biên cảnh vừa mới đọc xong vào chậu than, đốt cháy. Mỗi lần có thư tới đều chỉ là chút gợn sóng không quá kinh động, xem ra quả thật bắc cảnh bao nhiêu năm được mình quản lý vững như thành đồng bây giờ đổi chủ soái, Khuyển Nhung cũng không dám dễ dàng vọng tưởng
 
Quản gia Lưu mang theo tin mật từ quân đội bắc cảnh tới đang đứng đợi bên cạnh, bức thư đó khiến ông ấy không nhịn được muốn thăm dò ý tứ của hắn: “Hầu gia, bây giờ Thánh Thượng chỉ sợ là an nhàn quen rồi, không biết tầm quan trọng của bắc cảnh, vì thế trong cung mới cứ chần chừ không có động tĩnh muốn Hầu gia nắm giữ lại bắc cảnh. Theo ta thấy, nếu như bắc cảnh có chuyện khác lạ, tin tức này truyền vào kinh thành, mới có thể nhắc nhở Thánh Thượng…”
 
“Không được!” Đới Thời Phi lạnh lùng ngắt lời, nhìn hai hạ thủ đứng bên cạnh: “Bản hầu gia nói cho các ngươi biết, cho dù Đới gia mất đi quyền khống chế nắm giữ quân đội bắc cảnh, cũng không cho phép các ngươi cố ý gây sự ở bắc cảnh! Bản hầu muốn khống chế bắc cảnh chính là muốn cục diên bắc cảnh đời này qua đời khác mà bao nhiêu thế hệ Đới gia đã bảo vệ không bị những người vô dụng trong triều quấy rối, chứ không phải vì quyền thế địa vị! Nếu như Đới Thị ta có tâm tư nuôi dưỡng kẻ địch để giữ chức quyền, thì làm sao xứng với bách tính bao đời bắc cảnh luôn ủng hộ chúng ta đây?”
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com

 
Thấy hai người cúi đầu không lên tiếng, hắn liền ném vỡ một chén trà, nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu như có ai dám làm rối loạn thế cờ mà bản hầu đã đặt ra ở bắc cảnh, đừng trách bản hầu tới khi đó hạ thủ vô tình!”

 
Hai thuộc hạ vội vàng đáp lời, nét mặt không giấu được sự kính nể bội phục.
 
Đang vào lúc trầm mặc, bỗng nhiên nghe được bên ngoài báo có tỳ nữ tới, Đới Thời Phi lúc này mới thả lỏng nét mặt, truyền vào nói chuyện.
 
Một tỳ nữ bên cạnh trưởng công chúa nơm nớp lo sợ bẩm báo: “Trưởng công chúa điện hạ bệnh lâu không khỏi, thế tử hôm nay khi hầu hạ có nói, thời tiết bỗng nhiên chuyển lạnh, muốn đưa trưởng công chúa điện hạ tới sơn trang suối nước nóng bên khe núi ở ngoại thành nghỉ ngơi mấy ngày, có lẽ bệnh của điện hạ sẽ tốt hơn một chút. Trưởng công chúa muốn dẫn thế tử và thế tử phu nhân cùng đi, nên sai nô tỳ tới mời Hầu gia cùng đi một chuyến.”
 
Đới Thời Phi nhớ nhung bắc cảnh, trong lòng phiền muộn, vốn là định từ chối chuyện nhàn hạ hưởng thụ này. Nhưng mà vừa mới nghĩ tới, lại không nhịn được nhếch khóe môi mỉm cười: “Cũng tốt, đa tạ ý tốt của công chúa, bản hầu sẽ cùng đi một chuyến.”
 
Đợi tỳ nữ này rời đi rồi, quản gia Lưu mới hiểu ý, ghé lại gần bẩm báo: “Thế tử và nữ tử mới có được hứng thú nồng đậm, lần này nói là nghĩ cho bệnh tình của trưởng công chúa, sợ là vì dẫn theo nữ tử kia cùng tới…”
 

Đới Thời Phi thở dài một hơi: “Đứa trẻ này, cuối cùng cũng là vô dụng… Thôi vậy, hắn có thể vui vẻ nhất thời cũng tốt…”
 
Quản gia Lưu bao nhiêu năm làm việc cho hắn, lúc này cũng đoán ra được một vài nội tình bên trong, vội vàng trấn an rồi nhắc nhở: “Hầu gia, tình trạng bây giờ của vị ở đông viện kia không phải là sai lầm của chúng ta. Nếu không phải là Hầu gia bao nhiêu năm nay khoan dung, hắn đến cả những ngày tháng này cũng không có. Chúng ta hà tất phải làm trái ý tứ trong cung? Hầu gia đã hết lòng nhân nghĩa rồi, căn bản không cần vì những người không liên quan này mà thương tiếc.
 
Đới Thời Phi vung tay lên: “Thôi đi, không nghĩ chuyện này nữa, các ngươi mau đi canh chừng bắc cảnh, nhất định không được chậm trễ!”
 
Gạt bỏ những ưu phiền này, nghĩ tới chuyện được cùng con dâu nhỏ của hắn cùng tới sơn trang suối nước nóng kia, Đới Thời Phi liền thu dọn binh thư trên bàn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận