Đêm vẫn chưa quá khuya nhưng sơn trang suối nước nóng này khá hẻo lánh, người hầu đã bận rộn cả ngày, ngoài mấy người thị vệ gác đêm ra, phần lớn đã sớm ngủ rồi.
Tề Thục Lan lại khoác một thân y phục chỉnh tề, khẩn trương, nôn nóng không biết làm sao đi qua đi lại trong phòng.
Gian phòng này bố trí vô cùng sa hoa, không phải là nơi phân cho nàng khi vừa tới. Trong phòng đốt huân hương ám muội, giường lớn trong phòng treo đầy sa lụa đỏ, còn đặt cả chăn gối uyên ương màu đỏ rực, khiến cho người nhìn vào liền xôn xao trong lòng, đột nhiên nảy sinh ý niệm dâm đãng.
Đây là phòng của thế tử.
Trưởng công chúa đêm nay gọi nàng tới giảng dạy một hồi, đại khái là thúc giục nàng làm thân với thế tử, nhân lúc còn sớm sinh thêm một đứa nhỏ. Thấy Tề Thục Lan không ngoan ngoãn nghe lời, trưởng công chúa đang bị bệnh tức giận, dứt khoát nhốt nàng vào phòng của thế tử, còn giữ lại hai tỳ nữ canh giữ bên ngoài.
Ý đồ rất rõ ràng, là cưỡng ép nàng lại động phòng với thế tử.
Vốn là phu nhân thế tử, đây là nghĩa vụ nàng nên tận lực làm, không được cãi lại. Nhưng mà Tề Thục Lan mặc dù không thể nói lời nào, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của trưởng công chúa, nhưng bây giờ đã có tư tình với Hầu gia, nàng đã không thể nào chịu đựng được việc bị người khác chạm vào người mình dù chỉ một chút nữa.
Hôm nay nàng đã nói với Hầu gia về chuyện trưởng công chúa triệu kiến tối nay, hắn cũng muốn nàng không cần lo lắng, hắn sẽ tự có đề phòng bất chắc. Nhưng mà bây giờ mặc dù thế tử không về, nhưng cũng không thấy Hầu gia phái người tới giải cứu nàng.
Nàng không nhịn được bắt đầu thấp thỏm không yên.
Hầu gia chắc sẽ không mặc kệ nàng như vậy chứ? Dù sao nàng vốn là thê tử của thế tử, nếu như hắn thật sự chán ghét, nhẹ nhàng buông tay thôi là có thể quay về làm cha chồng nàng dâu đơn thuần.
Hắn vẫn sẽ yên ổn làm Trấn Bắc Hầu gia, là phò mã của công chúa.
Tề Thục Lan đứng đến khi chân đã tê dại, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã khiến nàng nản lòng, ngơ ngẩn ngồi xuống bên cạnh bàn.
Vậy thì, hôm nay khi ở trong suối nước nóng hắn từng nói tới “sau này” thì sao? Trừ phi cũng chỉ là lời thề trong khi hoan ái, không thể coi là thật được?
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Vừa nghĩ như vậy, trái tim nàng càng ngày càng nặng xuống, thật sự muốn khóc rồi.
Còn không đợi nàng kịp bi thương, từ hành lang liền truyền tới tiếng bước chân, là giọng nói say bí tỉ của thế tử: “..... Cái gì? Muốn bản thế tử đêm nay sủng hạnh cô ta?! Hứ……….”
Cửa phòng “kẹt” một tiếng mở ra, nữ tử diêm dúa bị tỳ nữ của trưởng công chúa chặn ở ngoài cửa, hờn dỗi dậm chân: “Thế tử, vậy thì người ta đi đây…..”
Thế tử không kiên nhẫn phất tay: “Mẫu thân ta nếu như đã dặn dò như vậy, vậy thì thuận theo ý của bà ấy đi, tránh cho bà ấy lại tức giận, bệnh càng thêm nặng.”
Hắn tiện tay đóng cửa, quay đầu đánh giá Tề Thục Lan đang run rẩy trước mặt, phun ra mùi rượu: “Hừ, thôi vậy, đêm nay đổi khẩu vị cũng được…”
Làm sao đây, làm sao đây, tại sao vẫn không có người tới cứu nàng?
Tỳ nữ ngoài cửa vẫn không đi, bây giờ nàng muốn chạy cũng không chạy được…
Nàng đang ngây người suy nghĩ, vạt áo đột nhiên bị thế tử nắm lấy, Tề Thục Lan bị dọa hét lên một tiếng, liền bị hắn đẩy ngã lên giường.
Nàng giãy dụa bò lên, thế tử đã bổ nhào tới đè lên người nàng, say mê cười nói: “Nhìn xem ngươi trước kia chẳng ra làm sao, bây giờ xem ra dường như đã trở nên dâm đãng hơn rồi. Hahahaha, rất lâu rồi không bị ta thao, có phải là rất thèm không?”
Tề Thục Lan dường như sắp tuyệt vọng rồi, nàng dùng hết sức đẩy hắn ra: “Không hề, đừng động vào ta!.............”
Thế tử không biết là đã say quá rồi hay là hôm nay tâm tình không tệ, vậy mà lại không bị nàng chọc giận: “Haha, thỉnh thoảng nếm thử mùi vị của loại người giả đứng đắn như ngươi, cũng thú vị lắm…”
Lời còn chưa nói hết, sau lưng hắn bỗng nhiên có một cánh tay giơ ra, bịt khăn tay vào mũi hắn thật chặt, khiến hắn nhanh chóng ngất đi, sau đó thuận tay đẩy sang một bên.