Hầu phủ dụ xuân


 
Đêm đã qua canh ba, đợi tới khi hắn cuối cùng cũng dần dần khôi phục lại chút lý trí, nữ nhân trong lòng dường như đã bị rút đi hết xương trên cơ thể, lụi xơ nằm trên giường. 
 
Nhìn thấy bộ dạng vất vả này của nàng, Đới Thời Phi không khỏi áy náy. Hắn cũng không nghĩ được vì sao mà bỗng nhiên lại mất khống chế như thế, đến cả cơ thể yếu ớt mảnh mai của nàng cũng không thương tiếc. Bao nhiêu năm vẫn luôn ở bắc cảnh, vốn cho rằng có thể thoát khỏi bóng ma của chuyện cũ năm xưa, hóa ra trong lòng hắn vẫn luôn hận.
 

 
Năm đó, ở bắc cảnh chiến đấu kịch liệt, phụ thân và huynh trưởng lấy cái chết để bảo vệ lãnh thổ và bách tính, bảo vệ được ba biên thành nơi bắc cảnh không bị Khuyển Nhung xâm phạm. Sau trận chiến đó, Khuyển Nhung trên thảo nguyên bắc bộ bị tổn thương nguyên khí, tan tác chỉ còn lại mấy bộ lạc rải rác, không còn tụ tập quy mô lớn xâm phạm biên giới nữa. Sau đó quân đội bắc cảnh cũng suy yếu rất nhiều, cần phải gấp gáp tăng cường tướng sĩ để tu bổ.
 

Nhưng tân hoàng khi đó, chính là người ngồi trên Kim Loan điện bây giờ lại làm như không thấy, sau khi ban thưởng lấy lệ thì chỉ cho phép hắn kế thừa chức vị Trấn Bắc Hầu thôi.
 
Năm đó hắn mới mười bảy tuổi, vốn là thứ tử trong nhà, phụ thân mặc dù nghiêm khắc, nhưng đại ca lại rất yêu thương hắn. Một năm cũng chỉ để hắn ở bắc cảnh hai tháng, mỗi khi đánh vài trận nhỏ lẻ trên sa trường, cũng đều có cả một đội hộ vệ bên cạnh, sợ rằng sẽ có sơ suất.
 
Khi tin tức phụ thân và huynh trưởng chết được truyền tới, hắn đang ở cùng một đám công tử quần áo lụa là trong kinh thành, phóng đãng quyến luyến trong hoa lầu……
 
Võ tướng thế gia, đời đời đều sẽ có người chết trên sa trường, nam đinh suy tàn, cũng chẳng có thế lực bên cạnh có thể giúp đỡ hắn. Sau khi khóc mấy trận, từ đó hắn liền độc lập tự mình chống đỡ cả Trấn Bắc Hầu phủ.
 
Ai mà ngờ được nỗi đau khổ khi mất đi người thân còn chưa nguôi ngoai, tân hoàng lại hạ chỉ ban hôn cho hắn, chính là gả Bình An trưởng công chúa cho hắn.
 
Đám huynh đệ quý tộc trong kinh thành từ sớm đã âm thầm nghe nói, Bình An trưởng công chúa tác phong khó coi. Mỗi khi đề cập tới hôn sự của nàng ta, danh gia trong kinh thành nhà nhà đều sợ hãi tránh còn không kịp. Mà Đới Thị khi đó thì không có ai có thể đứng ra nói giúp cho hắn.
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com

 
Đới Thời Phi khi đó thân còn là thiếu niên, dung nhan như ngọc, vừa mới cởi bỏ đồ tang trắng đã phải thay lên bộ y phục nhị phẩm của Trấn Bắc Hầu, ép mình phải giữ khuôn mặt tươi cười, ba quỳ chín bái tạ ơn nhận lấy thánh chỉ.

 
Theo lệ, trưởng công chúa có phủ đệ của riêng mình, sau đêm đại hôn cũng chỉ ở lại trong tân phòng của hầu phủ mấy hôm, sau đó lập tức quay về phủ công chúa.
 
Nhớ tới đêm đại hôn nực cười đó, hắn chỉ cảm thấy hoang đường.
 
Công chúa vứt bỏ dáng vẻ của hoàng thất, tận lực yêu kiều dụ dỗ hắn, nhưng vì trong lòng hắn vẫn còn tức giận, làm thế nào cũng không chịu cùng nàng ta viên phòng chung giường.
 
Qua mấy hôm sau, sau khi trưởng công chúa giận giữ trở về phủ đệ của mình, hắn lại cảm thấy mình không nên trút giận sang nàng ta, thế nên đích thân tới cửa xin lỗi.
 
Khi đó mặc dù hắn không có tình cảm với công chúa, nhưng cũng có ý định cùng nàng ta chung sống một đời. Dù sao Đới Thời Phi hắn mặc dù thiếu niên phong lưu, thắng được danh xưng nổi danh thanh lâu, nhưng hắn cũng có thể là lãng tử quay đầu, hoàng kim không đổi. Mặc dù công chúa cũng thỉnh thoảng có lúc không đoan trang, nhưng chỉ cần có thể thay đổi, hắn cũng không muốn bạc đãi nàng ta.
 

Ai biết được vừa mới tới cửa, lại để hắn gặp phải ngự y trong cung bắt mạch cho công chúa. Người đứng đầu ngự y viện đó vừa nhìn thấy hắn thì giống như gặp phải quỷ vậy.
 
Tám tháng sau, trưởng công chúa chưa từng viên phòng với hắn lại sinh ra một đứa con trai.
 
Đới Thời Phi kể từ đó hỷ nộ cũng không biểu lộ trên mặt nữa, ngoài việc vùi đầu vào công vụ bắc cảnh thì chính là giao thiệp khắp một vòng trong cung đình, vẫn cung kính như xưa.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận