Đông qua xuân tới, chẳng khiến người ta lo lắng chờ đợi quá lâu, thời tiết vội vàng nóng lên, ngay sau đó liền vào đầu thu.
Ngoại thành phía bắc kinh thành, bên trong chùa trên núi khắp nơi đều là màu xanh tươi mát, nhưng hoa lại chẳng có mấy.
Ngôi chùa này bởi vì được xây dựng trên sườn núi, phong cảnh cũng không phải tuyệt đẹp, nhưng quý nhân trong kinh thành chê bậc thềm quá nhiều, rất ít người bằng lòng tới đây dâng hương.
Vào lúc hoàng hôn, trên các bậc thềm rêu xanh lại nhìn thấy có mấy dấu chân mới, là vết giày của nam nhân, vững vàng đi lên, để lại dấu chân rõ ràng.
Ni cô trong chùa không nhiều, cũng không có quá nhiều phòng. Nếu như tiến vào từ sơn môn thì phải đi rất lâu mới đi được tới đỉnh. Nếu như đi vào từ cửa sau thì cũng ít người có thể chú ý tới trên bậc thềm bên cạnh cửa có ẩn giấu một bậc thềm chật hẹp. Từng bậc mà lên, vậy mà có thể trèo lên được đỉnh núi thấp bên cạnh sườn núi.
Trong núi thấp đó hơi lộ ra một ngọn đèn dầu.
Đi tới gần mới có thể phát hiện được một viện nhỏ, khéo léo chỉnh tề, sáng sủa sạch sẽ.
Lúc này ánh mặt trời đang dần ngả về tây, trên lớp giấy trên cửa sổ có ánh nến chiếu lên. Ngoài nơi này ra, chẳng thể nhìn thấy gì hết.
Sau rèm cửa có tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ, khơi dậy suy nghĩ xuân tình vô hạn.
Nếu như bước qua tấm rèm màu tím kia, lập tức có thể nhìn thấy cảnh sắc kiều diễm bên trong.
Trên mặt đất có một tấm da báo, bên trên là đôi nam nữ trần trụi, chân tay quấn lấy nhau, nam nhân mạnh mẽ cắm vào, ép nữ nhân luận động.
Đới Thời Phi triền miên hôn nàng, vân vê đầu vú đỏ tươi kia: “Nói nhanh, rốt cuộc là có nhớ ta không?”
Nữ nhân dưới thân liên tục thở gấp, hai chân chống lên trên lớp da thú kia, dùng tư thế hoàn toàn mở rộng nghênh đón hắn, có chút ai oán: “Nhớ! Sao giờ cha mới tới.”
Nơi giao hợp ấy đã không thể nhịn được nữa mà tiết ra mật dịch, nhưng lông thú này làm rất tốt, hoàn toàn không thấm, dâm thủy hơi tanh nồng dâm đãng tỏa ra không khí chảy xuống.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Nam nhân cười xấu xa: “Bây giờ con là quả phụ mới, sao cứ luôn nghĩ tới chuyện này thế? Thật là dâm đãng.”
Vào mùa đông năm ngoái thế tử tới bắc cảnh nhậm chức, không ngờ tới năm nay lại truyền tới tin bị nhiễm phong hàn không trị khỏi mà chết. Mà Đại Hành hoàng đế cũng đúng lúc này băng hà, trưởng công chúa không chịu được đả kích gấp đôi này, không chống cự được qua tháng giêng cũng đã đi theo họ. Vinh Vương đăng cơ, vô cùng thương cảm với Trấn Bắc Hầu phủ, đón Đại Tỷ nhi vào trong cung cùng nuôi dưỡng với công chúa, cũng ban xuống không ít đồ vật ân huệ đồng cảm.
Mà Tề Thục Lan thì cũng theo đó bước ra khỏi hồng trần, để tóc tu hành.
Lúc này nàng đang nhắm hờ mắt rên rỉ, chế giễu đáp lại: “Cha đúng là khác rồi, bây giờ là người góa vợ, thứ này…” Nàng giơ tay ra sờ xuống hạ thân hắn: “Lại một lòng muốn cắm vào bên trong người ta…”
Trước đây nàng là quý nữ đoan trang hiền thục, sau đó nhìn nàng làm ni cô tụng kinh trước phật đường. Trước mặt người khác nàng càng cấm dục thanh tịnh, thì Đới Thời Phi càng thích nhìn bộ dạng dâm đãng lúc này của nàng hơn.
Rõ ràng là vượt qua nhân luân, hai người họ đối với chuyện này từ sớm đã chẳng áy náy gì. Nếu như nói là quả thật có thì chỉ là chút hoang mang và thản nhiên lờ mờ thôi.
Đới Thời Phi nhớ lại khi hắn đích thân nói tin tức thế tử qua đời với trưởng công chúa, nhìn biểu cảm sợ hãi đau xót trên mặt bà ấy, hắn lại chẳng hề có sự vui vẻ như mong đợi.
Rốt cuộc là đã có được gì?
Đại khái cũng là bi thương bất lực, không phải là thay thế tử, cũng không phải là thương tiếc trưởng công chúa, mà là sự mờ mịt kì lạ.
Cảnh xuân dần trôi qua, năm tháng xoay vần. Lòng người như củi ướt, dần dần cũng lạnh đi.
Cho tới bây giờ được ôm lấy nữ nhân này, hắn mới lại bốc cháy lên một lần nữa.