Hầu phủ dụ xuân

Chương 9: Chăm sóc



“Chúc mừng trưởng công chúa, Hầu gia, chúc mừng thế tử, thế tử phu nhân sinh được một thiên kim!”

Bà đỡ đẻ ôm một đứa nhỏ ra khỏi phòng sinh, vội vàng chúc mừng thế tử. Nghe thấy vậy, trưởng công chúa sắc mặt chợt trầm xuống, thế tử liền vung tay quay đầu bước đi: “Ta biết ngay mà, nữ nhân đó nhìn đã biết không sinh được con trai rồi!”
 
Trưởng công chúa nhìn thấy Đới Thời Phi cũng yên lặng quay người rời đi, không nhịn được mở miệng nói: “Hầu gia, vết thương của chàng đã khỏi hẳn chưa?”
 

Đới Thời Phi dừng bước, khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu điềm đạm đó, nhưng ngữ khí lại như cách xa ngàn dặm: “Đã không đáng ngại nữa, không chết được. Đa tạ công chúa quan tâm.”
 
Trưởng công chúa trong lòng vô cùng hổ thẹn, không biết nói gì nữa, chỉ đành thuận miệng nói: “Nếu như hôm nay Lan nhi sinh được con trai, mọi người đều sẽ vui vẻ hơn.”
 
Đới Thời Phi hiếm thấy hơi nhếch mày lên, mỉa mai nói: “Lời này sai rồi. Ban đầu, công chúa và ta thành hôn vừa được tám tháng đã hạ sinh Vũ nhi trong phòng sinh rồi. Mặc dù là nam nhưng bản hầu lại chẳng vui vẻ chút nào hết.”
 
“Chàng…!” trưởng công chúa bị chọc đúng chỗ đau, cả người run rẩy. “Chàng chính là vì chuyện này nên vẫn luôn không thân cận với ta đúng không! Ta chẳng qua là trượt chân khi còn trẻ, thân là công chúa cũng không coi là sai lầm quá lớn đâu? Nhưng chàng, chàng lại ngang nhiên lăn lộn cùng nha hoàn trong phủ, còn dám lệnh cho cô ta mang thai! Bình An công chúa ta lẽ nào lại dễ dàng khoan dung cho con mà nha hoàn sinh cho phu quân mình sao! Hừ…”
 
Đới Thời Phi sắc mặt không vui không buồn, cũng không nhìn thấy chút tức giận: “Nàng phái người giết cô ấy, bản hầu không có chứng cứ, nhưng biết chắc chắn là nàng làm.”
 
Trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lại cười lớn: “Có hoàng huynh ta ở đây, ai dám động tới Bình An trưởng công chúa ta? Chuyện đã tới nước này, ta xem xem ai còn dám trèo lên giường chàng, sinh con của chàng nữa? Hừ, chàng mặc dù không thích Vũ nhi, cũng phải chấp nhận nó là thế tử, thừa kế tước vị, nếu không Trấn Bắc Hầu Đới Thị chàng chẳng phải là không có người nối dõi sao?”
 
Đới Thời Phi lạnh lùng nhìn nàng ta, một lời không nói liền quay lưng rời đi.
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Trưởng công chúa giận giữ khó nhịn, xông vào trong phòng sinh, hét lớn với Tề Thục Lan đang nằm trên giường: “Bản công chúa không quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì, đợi cơ thể ngươi hồi phục, lập tức sinh con nối dõi cho thế tử!”

 
----------------------------
 
Từ sau khi sinh con gái, những ngày tháng vốn yên ổn của Tề Thục Lan rơi xuống ngàn trượng. Thế tử vô cùng không thuận mắt với nàng, hai tiểu thiếp vênh váo dương dương tự đắc, người hầu thấy thế cũng chậm trễ mọi chuyện, đến cả tiểu viện Hương Mai nơi nàng ở cũng không muốn bước vào, chỉ sợ đắc tội tới hai tiểu thiếp của thế tử.
 
Tình hình này, bảo nàng làm sao sinh con nối dõi được đây.
 
Ngày đông giá rét đã tới, trong tiểu viện Hương Mai lại khốn khổ tới mức một chút than đốt cũng không có. Thanh Thanh tới khắp nơi uất ức cầu xin, Tề Thục Lan lại không chịu cúi đầu cầu xin người khác, chỉ đành nhẫn nhịn. Cứ thế nhiễm lạnh sinh bệnh, trưởng công chúa biết được, sai người ôm con nàng tới phủ công chúa, nói là sợ nhiễm bệnh trên người nàng.

Bốn bề yên tĩnh, Tề Thục Lan nhìn đỉnh màn trắng tinh, thầm nghĩ, được rồi, có lẽ thời gian mình chết cũng đã tới rồi.
 
Cơ thể lạnh lẽo, trán lại vì sốt cao nóng bỏng, trong mơ hồ, có một bàn tay lớn rất ấm áp dịu dàng với vào trong chăn, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, chỉ nghe thấy tiếng nam nhân than nhẹ: “Chăn mỏng như vậy, khó trách tay lại lạnh như thế.”

 
Nam nhân kia ngồi bên mép giường, nâng cơ thể yếu ớt của nàng dậy, ôm vào trong lòng, dùng hơi ấm của mình ủ ấm nàng. Nàng ngửi được một mùi thơm trong lòng nam nhân này, trộn lẫn với mùi hương vốn có trên cơ thể nam nhân, vô cùng dễ ngửi.
 
Môi nàng chợt nóng, là một bát nước nóng đưa tới miệng, nàng miễn cưỡng mở miệng, lại vì không còn sức lực mà nước chảy hết ra khóe miệng. 
 
Nam nhân nhẹ nhàng lau cho nàng, qua một lúc, trên môi lại nóng lên. Chỉ là lần này, nàng có thể cảm nhận được, là hai cánh môi dày ấm nóng dán lên môi nàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận