Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn


Tiểu nhị đang chờ thu tiền và những thực khách khác trong quán đều ngây người, hiển nhiên bọn họ không ngờ tới sẽ lại diễn ra như vậy.

Những người mới vừa rồi chê cười nam nhân ở rể nhà An gia kia nhất thời không kịp phản ứng.

Phàn Trường Ngọc đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó mới giả vờ sững sờ nói: "Hầu bao của huynh vừa rồi trên đường bị trộm à?"Lại nói với tiểu nhị: "Để ta thanh toán.

"Trong những ngày lễ tết, đường phố đông người qua lại nên rất dễ xảy ra tình trạng móc túi.

Với giọng nói ầm ĩ của Phàn Trường Ngọc, cả phòng toàn người nhìn chằm chằm vào hai người bọn nàng mới quay lại phần ăn của mình, còn có người nghị luận: "Một lát đi xem lễ hội đèn lồng, đường phố đông đúc người, những thứ trên người càng dễ bị trộm, nhất định phải đề cao cảnh giác!"Có người xuýt xoa: “Ta thấy nam nhân kia ngày thường so với nữ nhân còn đẹp hơn, phải chăng hắn cũng là một tiểu bạch kiểm?”.

Người bên cạnh phản bác: "Làm sao có thể, vừa rồi hắn còn đòi trả tiền!""Thấy con rể An gia kia bị bêu xấu, làm dáng một chút ai mà biết? Nhưng mặt mũi như vậy, ăn bám cũng đủ rồi! "Trước khi Tạ Chinh phát tác, Phàn Trường Ngọc đã một tay dắt Trường Ninh, một tay khác nhanh chóng kéo hắn ra khỏi quán ăn.

Khi đến trên phố lớn, nàng hít một hơi rồi thở đều, hỏi Tạ Chinh: "Hầu bao thật bị trộm à?"Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Chinh cứng đờ trong giây lát, hắn khẽ gật đầu với động tác cực nhỏ.

Với thân thủ của hắn, còn không đến mức bị người khác lấy đồ trên người mà không bị phát hiện, hắn thật sự là như lời Phàn Trường Ngọc đã nói trước đó, mua quá nhiều đồ cho đứa nhỏ, mới không chú ý trên người mình không có đủ tiền.

Dù sao do trước đây khi hắn ra ngoài mua thứ gì đó, hắn chưa bao giờ cân nhắc vấn đề không có đủ tiền bạc.

Phàn Trường Ngọc nhớ lúc trước hắn còn đi qua hiệu sách, cảm thấy hắn vì đồ vật bên kia bán đắt nên mới không mua, nên biết trên người mình còn bao nhiêu tiền, vì vậy khi đề xuất thanh toán mới phát hiện chính mình không có tiền, thở dài: "Nhất định vừa rồi trên đường nhiều người qua lại, hầu bao mới bị trộm đi.

"Nàng lấy tiền trong hầu bao ra, đếm hai khối bạc và một đống lớn tiền xu đưa cho Tạ Chinh: “Huynh giữ số bạc này đi, một hồi trên hội đèn lồng nhìn trúng cái gì cũng thuận tiện mua.

”Trường Ninh cũng hào phóng nói: “Tiền mừng tuổi của Ninh Ninh cũng đưa cho tỷ phu!”Khi cười còn nheo nheo mắt phảng phất bọn họ thật sự là người một nhà.

Tạ Chinh trong lòng nổi lên chút kỳ quái, cau mày nói: "Không cần, ta không mua thứ gì.

""Sao huynh lại cứ hay để ý như vậy, trên người mang theo một ít bạc, muốn làm gì cũng thuận tiện.

" Phàn Trường Ngọc cho rằng hắn ngại lấy bạc của mình, trực tiếp kéo tay của hắn, đem bạc thả vào lòng bàn tay của hắn.

Tay nàng bất luận thế nào vẫn luôn ấm áp dễ chịu, lúc nàng kéo tay hắn, hơi ấm trên tay nàng cũng lan tỏa, như có thể thấm vào da thịt, lan đến nơi sâu hơn.

Sau khi nàng rút tay về, Tạ Chinh nhìn nắm đồng xu và bạc vụn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vô thức cuộn lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, sau đó khép năm ngón tay lại, giống như đang che đậy thứ gì đó.

Ánh chiều tà le lói, đèn lồng trên phố lớn ngõ nhỏ đều được thắp sáng lên.

Ánh sáng vàng ấm cắt ra những đường nét trên khuôn mặt hắn, hắn nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, biểu tình trong đôi mắt phượng đen láy kia càng khiến cho người nhìn không rõ: "Đa tạ.

"“Đa tạ cái gì, dù sao huynh cũng mua cho Trường Ninh nhiều đồ như vậy, hơn nữa huynh còn có bốn mươi lượng đặt ở chỗ ta…” Phàn Trường Ngọc không có coi trọng.

Tạ Chinh chỉ im lặng lắng nghe, sau khi nàng nói xong, hắn nói: "Tiền kẹo là tiền kẹo, không giống nhau.

"Phàn Trường Ngọc sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên xa xa có một trận tiếng hoan hô truyền đến, ba người đều bị hấp dẫn nhìn về phía bên kia, chỉ thấy đó là một màn ảo thuật phun lửa trên phố.

Không biết hán tử kia làm ảo thuật như thế nào, hắn ta cầm một thanh tre nhỏ châm lửa, sau khi thổi mạnh, ngọn lửa trong nháy mắt sẽ biến thành một đám cháy lớn, khiến người vây xem bị ngọn lửa quét đến dọa cho kinh hãi, tất cả đều hô lên kinh ngạc rồi lùi về sau, sau đó lập tức vỗ tay khen hay.

Trường Ninh đối với những thứ này rất mới lạ, lập tức giật giật góc áo Phàn Trường Ngọc: "A tỷ, Ninh Ninh muốn xem phun lửa.

"Lúc này trời đã tối, trên đươngf rất nhiều người, Phàn Trường Ngọc sợ Trường Ninh vấp ngã hoặc bị người đụng phải, liền trực tiếp bế bé lên, nói với Tạ Chinh: “Lễ hội đèn lồng đã bắt đầu, chúng ta đi bên kia xem một chút đi.

"Tạ Chinh liếc nhìn nhóm đang biểu diễn các trò phun lửa, xóa tan mọi suy nghĩ trong mắt, nói với Phàn Trường Ngọc, "Để ta bế cho.

"Phàn Trường Ngọc một thân sức lực lớn, lập tức từ chối: "Không cần, vết thương trên người huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn! "Tạ Chinh nói, "Bế một đứa bé vẫn không có vấn đề gì.

"Dừng một chút, hắn lại nói: "Ta thấy những đứa trẻ khác trên phố cũng là do phụ huynh bế.

"Phàn Trường Ngọc liếc nhìn xung quanh, phát hiện những người mang theo đứa nhỏ đi xem đèn lồng, nếu đi cùng phụ mẫu, dường như đều do phụ thân bế.

Nàng và Ngôn Chính mang theo Trường Ninh, rất dễ bị nhầm là một nhà ba người.

Dáng người Ngôn Chính cao lớn, Trường Ninh thì do nàng bế, rất nhiều người qua đường đều dò xét nhìn bọn họ vài lần.

Thỉnh thoảng, những người không biết rõ tình huống còn chỉ trỏ vào Ngôn Chính.

Phàn Trường Ngọc nhớ đến những gì đã xảy ra trong tiệm ăn, do dự một lúc, vẫn đưa Trường Ninh cho Tạ Chinh bế, dặn dò: "Nếu huynh mỏi tay, thì cứ đưa Ninh Ninh cho ta bế.

"Tạ Chinh nhàn nhạt đáp được.

Hắn cao hơn Phàn Trường Ngọc nửa cái đầu, Trường Ninh ghé đầu lên vai của hắn, vươn cổ có thể nhìn xa hơn, ở trên phố một hồi chỉ chỗ này cho bọn họ xem, một hồi chỉ chỗ kia để bọn họ xem, cả người đều hào hững như vậy.

Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh sánh bước bên nhau, trên tay còn cầm bức tranh mà thư sinh kia đã vẽ cho bọn họ, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười thư thái.

Không ít người đi trên đường thấy được, từ đáy lòng đều tán thưởng quả là một đôi bích nhân.

Một cặp phu thê trung niên cùng đứa con nhỏ ra ngoài xem lễ hội đèn lồng, phụ nhân ôm lấy tiểu nhi tử, nhìn thấy mấy người Phàn Trường Ngọc, lập tức kín đáo đưa nhi tử cho trượng phu mình, nghiêm mặt nói: “Nhìn tiểu lang quân người ta quan tâm thê tử như thế nào kia, ngươi là người chết tiệt, không nhìn thấy tay của ta mỏi đến mức suýt chút nữa gãy mất!"Hai tay của nam nhân bế đứa nhỏ, một lỗ tai bị nhéo khiến đầu nghiêng sang một bên, liên thanh ôi ôi nhận lỗi.

Phàn Trường Ngọc không thể nhịn được cười, nhưng cũng vì lời nói của phụ nhân kia cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Nàng ngước mắt lên lén lút nhìn Tạ Chinh, không ngờ đối phương quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau trong ánh sáng lờ mờ, hắn hỏi: “Sao vậy?”Phàn Trường Ngọc ho khan một tiếng, đúng lúc nhìn thấy tòa lâu treo đèn lồng sặc sỡ ở phía xa, nói: "Ta nhìn thấy bên kia có câu đố đèn, chúng ta đi đoán câu đố đèn đi!"Trường Ninh từ xa cũng nhìn thấy đủ loại đèn lồng, kích động nói: “Ninh Ninh muốn mua một chiếc đèn lồng con lợn!”Phàn Trường Ngọc cười nói: "Được, chúng ta đi xem một chút.

"Tạ Chinh hỏi: "Con bé tuổi hợi sao?"Phàn Trường Ngọc còn chưa đáp lời, Trường Ninh đã dùng sức gật đầu, dùng ngón tay mũm mĩm đếm số: “A tỷ là tuổi hổ, Ninh Ninh là tuổi hợi.

”Tạ Chinh kỳ lạ liếc nhìn Phàn Trường Ngọc: "Nàng lớn hơn muội muội của nàng chín tuổi?"Phàn Trường Ngọc nói: "Chính xác là mười tuổi.

Ta sinh vào tháng giêng năm dần, muội muội của ta sinh vào tháng chạp năm hợi.

"Nàng nhìn về phía Trường Ninh, ánh mắt nhu hòa: “Tháng chạp năm ngoái thoáng qua, Ninh Ninh cũng đã sáu tuổi, theo tục lệ trong trấn, khi để tang phụ mẫu thì trẻ nhỏ cũng sẽ giảm thọ, không thể công khai mừng sinh thần, cho nên lễ vật sinh thần đều không chuẩn bị cho Ninh Ninh, chỉ nấu cho con bé một bát mì.

"Nàng vừa nói vừa nhìn Tạ Chinh: "Huynh cũng đã ăn qua rồi, lần đó nấu mì ruột già.

"Tạ Chinh: "! "Đó không hẳn là một kỳ ức đẹp gì.

Nhưng sinh thần của nàng vào tháng giêng, vậy tháng này nàng sẽ mười sáu tuổi?Tạ Chinh hơi thu ánh mắt.

Phàn Trường Ngọc đột nhiên hỏi hắn: "Huynh tuổi gì?"Tạ Chinh không trả lời.

Nàng đoán lung tung, "Huynh tuổi chó à?"Lời này hơi giống như mắng người, những người qua đường đi ngang qua không nhịn được quay lại nhìn bọn họ một chút.

Ánh mắt Tạ Chinh mang theo hơi gió liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc thật sự muốn kiềm chế nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không kìm chế được.

Nàng nói, "Thật ra tuổi chó rất phù hợp với tính tình của huynh.

"Nụ cười trên khuôn mặt nàng thật sự rất tùy ý mà rực rỡ xán lạn.

Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Ý của nàng là gì?"Phàn Trường Ngọc ho nhẹ một tiếng: "Nghe nói người tuổi chó đặc biệt mang thù, mắng chửi người cũng rất lợi hại.

"Nàng còn chưa dứt lời liền nhận được một ánh mắt sắc lạnh như đao.

Phàn Trường Ngọc không khỏi chột dạ: “Huynh không biết cái miệng của mình độc như thế nào sao?”Khóe miệng Tạ Chinh hơi giật giật: "Những chuyện khác ta cũng không có nhiều lời nói với nàng, bất quá là chỉ nói ánh mắt chọn nam nhân của nàng kém thôi, một Tống Nghiễn như thế liền khiến nàng đến nay nhớ mãi không quên! "Phàn Trường Ngọc biết ý nghĩa của việc cái gì gọi là tự ăn ác quả, lúc trước vì không muốn để hắn hiểu lầm nàng có ý đồ khác gì với hắn, ma xui quỷ khiến mới nói dối bản thân mình có tình cảm sâu đậm với Tống Nghiễn.

hiện tại thì hay rồi, người này đợi cơ hội liền khinh bỉ chế giễu nàng một phen.

Nàng không khỏi nói: "Ta khi nào đối với hắn nhỡ mãi không quên! ""Phốc--"Phía sau bức tường treo đầy tranh chữ và đèn lồng truyền đến một tiếng cười nhạo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui