Hậu Quả Của Việc Trêu Chọc Mỹ Nhân Điên

Tác phẩm: Hậu quả của việc trêu chọc mỹ nhân điên

Tác giả: Nhập Nhập Nha

Edit: Mia

Chương 7:

__________

Cổ Tư Ngọc nhìn vào điện thoại mình, cảm giác vết sưng trên má vẫn chưa tan, nàng chạm chạm vào, cảm thấy má mình lạnh buốt.

Cánh cửa cách âm của phòng bếp đã đóng lại, nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nấu nướng, Cổ Tư Ngọc nằm ngửa ra sofa, trả lời tin nhắn của bạn mình.

Cười cười: [Tư Ngọc, cậu đến quán bar uống một ly đi, tôi mời, gần đây tôi gặp được một chuyện thú vị, muốn chia sẻ với cậu]

Cổ Tư Ngọc: [Bên đây tôi cũng vui]

Cười cười: [Mang tôi đi với, cho tôi chơi nữa]

Cổ Tư Ngọc: [Tôi muốn chơi một mình]

Cười cười: [Keo kiệt. Cậu có quay lại sống ở chỗ đó không, nếu không thì cho tôi mượn để ở! Gần đây tôi còn chả có chỗ để ngồi xổm]

Cổ Tư Ngọc: [Mai hẹn ăn tối đi, tôi còn muốn hỏi thăm cậu một chút]

Cười cười: [Ai cơ?]

Cổ Tư Ngọc: [Lúc gặp hẳn nói]

Khi đang nói chuyện thì nàng lại nhận được một tin nhắn của Cận Viễn Sâm.

Cổ Tư Ngọc cau mày, định trả lời thì bên tai vang lên giọng của Du Uyển Nguyệt, Du Uyển Nguyệt hạ giọng, như tránh Hoắc Quân Nhàn. Du Uyển Nguyệt đến gần Cổ Tư Ngọc, không cố ý như lúc nãy. Cô ta nhìn Cổ Tư Ngọc bằng con mắt đầy địch ý.

Du Uyển Nguyệt nói: "Tôi hi vọng cô không đùa giỡn với Hoắc Quân Nhàn."

"Có lợi ích gì không?" Cổ Tư Ngọc nhìn vào phòng bếp, cố ý rít lên, "Tuy rằng chị ấy đánh tôi đi, nhưng chị ấy chỉ...đang tán tỉnh tôi"

Du Uyển Nguyệt đương nhiên nhìn thấy, dù có cô ngăn cũng không ngăn được, Du Uyển Nguyệt cầm túi trên bàn, lấy ra một tấm thẻ: "Trong này có tiền, nhiều hơn Cận Viễn Sâm cho cô, nếu cô rời khỏi Hoắc Quân Nhàn thì số tiền này đều thuộc về cô."

Tấm thẻ của Du Uyển Nguyệt rất cao cấp, tốt hơn nhiều so với cái thẻ mà Cận Viễn Sâm đưa cho nàng, có lẽ được đặt làm riêng.

- Không được lấy tiền của cả hai phía.

Cổ Tư Ngọc nói: "Cô thật sự hiểu tôi.", nàng lấy tấm thẻ nhưng Du Uyển Nguyệt lại giật lại, "Cô rời khỏi cô ấy trước."

Cả hai người ngừng giả vờ, xé bỏ lớp mặt nạ. Du Uyển Nguyệt mỉm cười, người phụ nữ này khá ôn nhu nhưng khác với Hoắc Quân Nhàn. Hoắc Quân Nhàn là một vầng trăng thanh lãnh, trong khi người này là một loại độc.

Cổ Tư Ngọc tréo ngón tay, nói: "Hoắc Quân Nhàn có nhà trị giá 300 triệu, còn có một nửa tài sản của Cận Viễn Sâm. Chị nghĩ...tôi ngu ngốc sao?"

Du Uyển Nguyệt tiếp lời: "Nhưng Quân Nhàn không thích cô, nếu cô cứ náo loạn thì một xu cũng không có."

Cổ Tư Ngọc vẫn cười, không hề ngạc nhiên khi Du Uyển Nguyệt muốn lấy tiền tống cổ mình, vì Cổ Tư Ngọc thực sự có một khuôn mặt yêu tiền.

Nàng đặc biệt thích người khác dùng tiền thương lượng với mình, Du Uyển Nguyệt cũng biết việc này phù hợp với tâm tình của nàng.

Cổ Tư Ngọc nói: "Số tiền này không phải để tôi rời đi mà để tôi làm việc cho cô đi. Nếu cô gạt tôi thì tôi sẽ đến gặp chồng cô để đòi. Nói thật chồng cô sẽ cho cô nhiều tiền như vậy sao? Tôi khá tò mò, chồng cô là người như nào nhỉ?"

Cổ Tư Ngọc nhìn vào cổ tay người đối diện, nói: "Con người tôi tương đối hạ tiện, cái gì cũng có thể làm được."

Lông mi của Du Uyển Nguyệt lóe lên, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị ý cười đè ép trở về.

Cánh cửa kính mở ra, hai chú Teddy cứ quanh chân cô. Hoắc Quân Nhàn đang nấu ăn, vì có ba người nên cô nấu năm món.

- Đợi tí, lát nữa cho hai em ăn.

Thức ăn đã bày lên bàn xong, Hoắc Quân Nhàn ngồi xổm xuống trộn cơm chó, một nâu một trắng ăn rất vui vẻ, nhìn cũng khá đáng yêu.

Cổ Tư Ngọc cầm đũa, nhìn đồ ăn trên bàn, khi Hoắc Quân Nhàn ngồi xuống thì quay sang thì thầm với cô: "Hoắc Quân Nhàn, vừa rồi cô ấy bảo chị cùng tôi bỏ trốn, còn muốn tài trợ cho hai đứa mình nữa."

Du Uyển Nguyệt khựng lại, vội vàng giải thích: "Cô nói bậy, rõ ràng là tôi..."

Cổ Tư Ngọc tiếp tục nói với Hoắc Quân Nhàn: "Hoắc Quân Nhàn, chị đi với tôi không. Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ số thẻ của cô ấy. Số cuối là...3679."

Du Uyển Nguyệt nghiến răng.

Ở trong đây không có ai theo dõi, logic lại rất tự nhiên, nhưng Hoắc Quân Nhàn có thể biết rõ, biết ai nên tin, ai không nên tin.

Nói dối hay nói thật là do người khác đánh giá, không phải chính mình, Cổ Tư Ngọc chống cằm, lười biếng, Du Uyển Nguyệt cũng không thể làm gì nàng.

- Hai người ngừng cãi nhau được không? Có muốn ăn không? - Hoắc Quân Nhàn bất đắc dĩ cắt ngang.

Cổ Tư Ngọc buông tay, nói: "Không cãi nhau, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc."

Dơ tay.

Nàng yêu tiền, nhưng không phải tiền nào cũng muốn.

Ba người phụ nữ như đang diễn kịch, ai cũng có gai, dù đồ ăn ngon đến đâu cũng không hoà hợp được. Đột nhiên lại có một chiếc ô tô chạy đến, chiếc này đậu ngoài sân, không gây ra tiếng động nào.

Hai người không hẹn mà nhìn ra cửa, Cổ Tư Ngọc thu mắt, Du Uyển Nguyệt cũng thu lại sự sắc bén trong đáy mắt, đem cuộc khắc khẩu vừa rồi kéo trở về.

Trợ lý cầm tài liệu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong nhà. Điều này khác với lời Cận Viễn Sâm, hai người phụ nữ này rõ ràng đang vì Hoắc Quân Nhàn mà tranh giành tình cảm.

Hoắc Quân Nhàn từ giữa hay người đi ra, vén váy đi đến trước mặt trợ lý, có mấy sợi tóc vương bên má, cô dùng tay vén ra sau, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý hoàn hồn: "Chuyện công ty, về việc sắp xếp chức vụ."

Hoắc Quân Nhàn gật đầu.

- Lúc trước Hoắc đổng còn sống, phu nhân là CAO, cho tới nay vẫn luôn có tiếng mà không có miếng, không đến công ty, nên tôi nói, để phu nhân..."

(CAO( Chief Administrative Office): Giám đốc hành chính là người điều hành quản lý các chức năng hành chính hàng ngày của một tổ chức. CAO thường do CEO bổ nhiệm và báo cáo trực tiếp với họ)

Trợ lý không dám nói, kỳ thật cũng rất đơn giản, Cận Viễn Sâm muốn tống cổ Hoắc Quân Nhàn ra khỏi công ty, nhưng không muốn mình làm, sai trợ lý qua đây thông báo.

Trợ lý gặp Hoắc Quân Nhàn không nhìn, chỉ nghe Cận Viễn Sâm nói Hoắc Quân Nhàn bị tâm thần, cô ấy thật ghê tởm.

Trợ lý khá rén.

Hoắc Quân Nhàn nói: "Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị đi, CAO cũng không phải chức vị nhỏ, nếu từ chức sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của cty, tôi sẽ đi tiếp quản."

- Hả?

- Không được sao?

"Được". Trợ lý gật đầu, chỉ là không ngờ Hoắc Quân Nhàn lại đồng ý nhanh như vậy.

Hoắc Quân Nhàn cười nói: "Muốn vào nhà uống nước không?"

Trợ lý nhìn vào nhà, thấy hai kia người đang ăn, tuy không nói chuyện nhưng trong mắt có sự thù địch, giống như sắp lựu đạn đang chuẩn bị bật kíp nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ lớn, dùng sức gật đầu, nói: "Không phiền phu nhân nữa, tôi về trước."

- Được.

Người trợ lý liếc nhìn vào phòng một lần nữa, sau đó lên xe rời đi.

Người đi rồi, Hoắc Quân Nhàn quay người lại, hai người phụ nữ trong nhà cũng ngừng cãi nhau.

Cổ Tư Ngọc không ba ba đi về phía trước như Du Uyển Nguyệt, chỉ thờ ơ ngồi đó, nàng muốn xem hai người phụ nữ nàng ở cùng nhau có thể chơi trò gì, mỗi ngày bị bạo lực gia đình còn lén ở đây gặp nhau.

Hai người này cũng không củi khô bốc lửa, Hoắc Quân Nhàn dọn nhà, cầm một cái túi ngồi lên sofa, sau đó lấy một cuộn len.

Mùa hè đan len, chậc...

Du Uyển Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Hoắc Quân Nhàn, nghiêng người nói: "Quân Nhàn, chị đừng nghe cô ta nói bậy."

Lúc Hoắc Quân Nhàn kéo sợi len, cuộn len lăn đến chân Cổ Tư Ngọc, nàng cúi xuống nhặt nó lên, Teddy cũng chạy tới dùng chân đẩy đẩy về phía Hoắc Quân Nhàn, cuộn len lăn từ phía lòng bàn tay Cổ Tư Ngọc qua chỗ Hoắc Quân Nhàn.

Hoắc Quân Nhàn khen: "Tiểu Ngọc giỏi quá."

Cổ Tư Ngọc đứng ở sofa bên cạnh, tịch mịch, nàng búng búng ngón tay, hạ giọng nói: "Chó săn."

Con chó săn còn lắc mông, giật đuôi, Cổ Tư Ngọc muốn đá vào mông nó.

Sau khi đẩy xong cuộn len, tiểu Teddy chạy quanh chân nàng, cắn ống quần nàng, không có ý định trả đũa nàng mà là muốn Cổ Tư Ngọc chơi với mình.

Cổ Tư Ngọc không để ý, nhẹ nhàng dùng chân trần đẩy con chó ra: "Tránh xa đi, đồ phản bội."

Con chó lại nhảy lên chân nàng, đi tới đi lui.

- Tiểu Ngọc, đừng cào - Hoắc Quân Nhàn nhắc nhở.

"Ngaoo." Teddy lăn người chạy vào sân, đuổi theo Teddy màu nâu.

Hai con chó vừa đi, xung quanh liền yên tĩnh, Cổ Tư Ngọc ngửi mùi thơm trên người Hoắc Quân Nhàn, không phải mùi sữa nữa mà là mùi mận lạnh.

Nàng vừa ngửi được xíu thì người phụ nữ kia dùng sức chen vào, toàn thân nồng nặc mùi hoa hồng, người đó ôm một túi len, hỏi Hoắc Quân Nhàn: "Cái này làm sao để bắt đầu?"

Hoắc Quân Nhàn hướng dẫn một lần, Du Uyển Nguyệt thử một lần, sau đó lại rít lên: "Tôi ngốc quá, dạy lại cho tôi đi. Năm nay tôi muốn làm một chiếc váy len."

- Được - Hoắc Quân Nhàn hướng dẫn lại cho Du Uyển Nguyệt.

Lặp lại ba bốn lần, Du Uyển Nguyệt không khéo tay mấy, tới lui cũng không làm được, may mà Hoắc Quân Nhàn tính tình tốt nên không mất bình tĩnh.

Trong lúc đó, Hoắc Quân Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Tư Ngọc, người vừa ngồi đó nhưng không biết đi từ lúc nào.

"Quân Nhàn, dạy tôi lại đi." Du Uyển Nguyệt kéo vạt áo Hoắc Quân Nhàn. Du Uyển Nguyệt nghĩ, chỉ cần muốn thì có thể dệt từ mùa hè đến mùa đông.

Cổ Tư Ngọc lên lầu, đứng trên ban công nhìn hai con chó chơi đùa phía dưới. Nàng không thích Du Uyển Nguyệt, đây là một biến số trong kế hoạch của bản thân. Nàng đã nắm Hoắc Quân Nhàn trong lòng bàn tay nhưng không ngờ người này yêu bằng não, có người cho cô một cục xương thì lập tức quên đi đau đớn, vẫy đuôi lao vào.

Hai con chó đang giành quả bóng, cắn mồm nhau, chúng nó không nghxi tới quả bóng này do Cổ Tư Ngọc mua.

Hoắc Quân Nhàn chẳng phải như thế sao? Cô ấy trông giống con người nhưng bản chất lại giống một con chó, cô nhận chủ từ trong xương cốt, bị Du Uyển Nguyệt bỏ rơi mà còn ngồi rơi nước mắt cả buổi chiều. Cuối cùng, Du Uyển Nguyệt chỉ cần ném một khúc xương, cô ấy liền vẫy đuôi chạy đến, không nhịn được mà cầu xin sự thương xót.

Sự đồng cảm của Cổ Tư Ngọc chỉ bằng đầu ngón tay, nàng cảm thấy Hoắc Quân Nhàn thật đáng thương, muốn giúp đỡ Hoắc Quân Nhàn, nhưng...Hoắc Quân Nhàn hèn mọn như vậy, nàng lập tức rút lại sự đồng cảm tràn lan của mình.

Ngón tay áp vào má.

Vết sưng đã giảm, nhưng tát thì chính là tát.

Cổ Tư Ngọc mang thù.

Nhìn được một lúc thì Hoắc Quân Nhàn đi ra, hai con chó ngậm quả bóng trong miệng chạy về phía cô. Hoắc Quân Nhàn bước vào nhà thì dừng lại một lúc, Cổ Tư Ngọc chống cằm, nghĩ Hoắc Quân Nhàn sẽ nhìn lên mình, nhưng không, Hoắc Quân Nhàn không nhìn.

Cổ Tư Ngọc gõ nhẹ ngón tay vào cằm, xoay người bước vào phòng, lên giường nghịch điện thoại, lướt qua từng bức ảnh.

Tâm tình Hoắc Quân Nhàn như nào khi cho nàng chụp mấy bức ảnh này?

Nếu lỡ lộ ra ngoài thì cô ấy không sợ sao?

Cổ Tư Ngọc xem đến miệng khô khốc, phải đi rót cốc nước uống.

Mùa hè, bốn năm giờ thì trời đã tối. Du Uyển Nguyệt cũng chưa vội đi, dắt cho đi dạo xung quanh, tiểu Ngọc cũng vẫy đuôi đi theo.

Du Uyển Nguyệt đưa ra lời mời: "Quân Nhàn, chúng ta vẫn như trước cùng nhau nuôi chó, cùng nhau đi dạo, được không?"

Tiểu Teddy cắn ống quần Hoắc Quân Nhàn, cô gật đầu rồi nói: "Tôi đi lấy dây dắt chó."

Đã mấy ngày không ra ngoài, dây dắt chó vẫn còn trong nhà, Hoắc Quân Nhàn vào nhà liền đi thẳng tìm dây dắt chó, dây buộc ở đầu giường, phải mất rất nhiều thời gian cô mới tháo được.

Cô xuống lầu, buộc dây xích cho Teddy.

- Cổ Tư Ngọc là bạn gái của Cận Viễn Sâm đúng không? Cô ta là người phụ nữ phá hoại gia đình chị đúng không? Tôi nhớ chị nói Cận Viễn Sâm kết hôn với chị không phải vì yêu chị, mọi chuyện là vì cô ta đi? - Du Uyển Nguyệt hỏi.

Hoắc Quân Nhàn im lặng.

Hai người đi dạo quanh tiểu khu, hoàng hôn, chân trời bị nhuộm một màu đỏ cam, những đám mây như rực cháy.

Đi ngang dưới tàn cây, gió thổi mát lạnh, Du Uyển Nguyệt nói: "Phụ nữ như cô ta rất yêu tiền, đối với Cận Viễn Sâm không chân thật, cũng sẽ không thật lòng với người khác. Nếu chị thấy cô ta phiền, tôi có thể xử lý cô ta giúp chị."

Giọng nói nhẹ nhàng hoà cùng tiếng gió thổi lá cây: "Tôi có thể làm tất cả vì chị."

Hoắc Quân Nhàn: "Dẫn chó đi."

Du Uyển Nguyệt siết chặt sợi dây, áp chế cảm xúc của mình.

Chó con tràn đầy năng lượng, chạy tới lui không biết mệt mỏi. Hoắc Quân Nhà đạp bóng đêm đi về, Du Uyển Nguyệt chỉ tiễn cô đến cửa, không đi cùng về nhà.

Trong nhà yên tĩnh, Hoắc Quân Nhàn đi vào phòng tắm, sấy tóc đến phân nửa rồi treo máy sấy tóc lên tường.

Chiếc đèn trần lờ mờ sáng, chiếc giường động đậy hai lần, Cổ Tư Ngọc ngồi dậy, chống tay lên, hít thở một cách nặng nề.

Hoắc Quân Nhàn vừa tắm xong nên rất thơm, sữa tắm có mùi sữa hấp dẫn, khó trách nữ hàng xóm kia giống như chó vậy, luôn bám lấy cô.

Hoắc Quân Nhàn lau tóc, trầm mặc không nói gì, thoạt nhìn không giống đoán hoa cao ngạo, mặc quần áo tay dài, đóng gói mình lại, không lộ một chút xuân sắc nào. Hoắc Quân Nhàn thanh lãnh từ trong xương cốt, lạnh như băng, nói vậy thì cũng không thích hợp lắm, cô như một cái máy bị ném vào trong tuyết mùa đông, không biết là còn dùng được hay đã hư?

Cô nằm lặng lẽ trên tuyết, xem người khác đã chết, bản thân cô cũng chết.

Cổ Tư Ngọc câu lấy áo ngủ của cô, ghét bỏ mà hỏi: "Chị với cô ta lén lút, trốn tránh mỗi ngày như thế, thực sự vui vẻ sao?"

Hoắc Quân Nhàn nâng cánh tay, đặt tay lên tóc, nghịch mấy lọn tóc còn ẩm ướt.

- Không bằng theo tôi, tôi sẽ ở bên cạnh chị cả ngày lẫn đêm - Cổ Tư Ngọc nói.

- Ăn cùng chị, tắm cùng chị, ngủ cùng chị...

- Đương nhiên, chị không cần lựa chọn giữa tôi với tình nhân nhỏ của chị, chị vẫn tiếp tục chơi đùa với tình nhân nhỏ của mình đi. Tôi sẽ đi nói cho chồng của cả hai người, cùng bọn họ nói chuyện.

"Hắn khá bất mãn với việc phân chia tài sản", Cổ Tư Ngọc đặt tay lên vay cô, cầm tệp tài liệu "Thanh lý tài sản" vẫy vẫy trước mặt Hoắc Quân Nhàn.

Hoắc Quân Nhàn ngừng tát của mình, cô duỗi tay bắt lấy, nhưng Cổ Tư Ngọc nhanh hơn, đưa tệp tài liệu lên cao.

- Cô muốn làm gì? - Hoắc Quân Nhàn ngưng giả ngốc.

Cổ Tư Ngọc có thể nhìn thấy chiếc cổ của cô từ phía sau, rất trắng, đôi vai vuông vắn cùng chiếc cổ thiên nga xinh đẹp.

Người ta kể rằng, khi thiên nga làm tình, cố chúng sẽ cọ vào nhau, khi người yêu chết đi, chúng thậm chí sẽ vắt chéo cổ vào nhau.

Cổ Tư Ngọc nghiêng người, vén tóc ra sau tai, vốn dĩ định hôn vào chiếc cằm xinh xắn của Hoắc Quân Nhàn nhưng khi cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy chiếc áo tắm đang mở cùng với bộ ngực đầy đặn của cô.

Cổ Tư Ngọc nắm lấy vai cô, hừ một tiếng, dùng ngón tay xoa xoa hai lần rồi ôm cô vào lòng: "Hoắc Quân Nhàn, tôi không đùa với chị. Lời tôi nói đều nghiêm túc, đừng giả ngốc nữa, tôi cho chị một đêm để suy nghĩ."

Trong lúc nói mấy lời này, ngón tay Cổ Tư Ngọc vô thức lướt về giữa ngực cô, đặt lòng bàn tay lên trái tim cô.

Nàng dán mặt vào Hoắc Quân Nhàn, kêu tên cô, đặt tay lên ngực Hoắc Quân Nhàn.

- Hoắc Quân Nhàn.

Đùng-

Bang bang bang!!

Bang bang bang bang!

Cổ Tư Ngọc trơ tráo quấy rối cô, Hoắc Quân Nhàn càng giãy dụa, Cổ Tư Ngọc càng thích, vẫn vòng tay ôm Hoắc Quân Nhàn.

Hoắc Quân Nhàn nhún vai, ném tay nàng ra, Cổ Tư Ngọc cũng không ôm cô nữa.

Cổ Tư Ngọc không tiến về phía trước, nàng mở cánh tay, ném một chồng ảnh lên giường, trên đó có nhiều hình ảnh đầy màu sắc, không biết còn tưởng nàng...rải ảnh khiêu dâm như trong khách sạn.

Nhưng trên đó chỉ có Hoắc Quân Nhàn và tiểu hàng xóm kia.

Trong ảnh, hai người đang lôi kéo nhau, Hoắc Quân Nhàn bôi thuốc cho Du Uyển Nguyệt, còn có hai người dưới gốc cây ái muội, trước kia rồi hiện tại, nàng bất động thanh sắc mà chụp rất nhiều ảnh.

Hoắc Quân Nhàn sửng sốt, hiển nhiên cô không biết Cổ Tư Ngọc ra tay.

"Hmmm", Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn, từ tốn nhặt ảnh lên, nàng không vứt đi mà nhét tất cả vào tệp tài liệu thanh lý tài sản.

Nàng nắm chặt tay Hoắc Quân Nhàn, nhét đống tài liệu đó cho cô, cười nói: "Cầm đi, tôi không muốn."

Hoắc Quân Nhàn ngước mắt lên, ngừng trên má nàng, cô không thấy cái tát buổi sáng là không thoả đáng, đương nhiên, Cổ Tư Ngọc cũng không vì cô chườm đá mà cảm động, nàng chính là người không thể chịu uỷ khuất.

Hai người này ở chung không phải điều tốt lành gì.

"Cô muốn làm gì?" Hoắc Quân Nhàn không nhận tài liệu, ai biết Cổ Tư Ngọc còn có chiêu gì? Cô nhìn Cổ Tư Ngọc với vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng.

Cổ Tư Ngọc nói: "Đừng nhìn tôi như thế. Chị càng quật cường tôi càng muốn cưỡng chế tình yêu với chị nha."

Hoắc Quân Nhàn ngừng giãy giụa, giật giật môi: "Cưỡng chế yêu?"

Cổ Tư Ngọc rất hài lòng với động tác của cô, nói: "Hoắc Quân Nhàn, từ đầu tôi thực sự đau lòng, cảm thấy chị đáng thương, nhưng tôi phát hiện chị tự mình chuốc lấy, gieo gió gặt bão, mắc cái gì tôi phải đau lòng chị?"

- Cổ Tư Ngọc... - Hoắc Quân Nhàn gọi nàng.

Cổ Tư Ngọc như không nghe thấy, nói tiếp: "Từ giờ trở đi, ngoan ngão nghe lời tôi, tôi làm cái gì thì chị làm cái đó, được không?"

Hoắc Quân Nhàn nắm chặt lấy chăn, không nói gì, Cổ Tư Ngọc cầm một mảnh giấy nhỏ, nói: "Cô ta khác với chị, cô ta có chồng, đúng không...Tôi cho chị xem ảnh, cũng có thể cho chồng cô ta xem.

- Sợ không?

Hoắc Quân Nhàn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sợ.."

Cô ngập ngừng không muốn nói, nhưng ánh mắt lấp ló cảm xúc đáng thương, cô cúi đầu, đầu vai đang run rẩy.

Ngực cô lớn, khiến vai cô nhìn hơn rộng, không có biện pháp, ngực lớn như vậy thì phải trả giá cho cái gì đó.

Cổ Tư Ngọc thở phào, vừa mới ngủ một giấc, đầu vẫn còn nặng, trên người vẫn mang theo sự lạnh lùng, nụ cười ảm đạm, Cổ Tư Ngọc nói: "Chỉ cần tôi muốn, chị sẽ trở thành đồ chơi của tôi."

Hoắc Quân Nhàn quay đầu nhìn Cổ Tư Ngọc, cơ thể cô vẫn còn ẩm ướt, lúc cô mở miệng, lông mày Cổ Tư Ngọc cũng giật giật: "Chị có muốn cầu xin tôi không?"

Hoắc Quân Nhàn chạm mắt nàng, Cổ Tư Ngọc nghiêng người về phía trước, hai người nhìn nhau, khoé môi Hoắc Quân Nhàn mấp máy, "Phì–"

Cô không thể không cười.

Nụ cười này trực tiếp chọc giận Cổ Tư Ngọc - người đang cau mày nhìn Hoắc Quân Nhàn.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.", Hoắc Quân Nhàn nén cười, nắm lấy tay nàng, khiêm tốn nói: "Tôi không cười cô, tôi cười chính mình.

Cô nhìn Cổ Tư Ngọc bằng ảnh mắt chân thành.

Sau khi nghe nhiều như vậy, Cổ Tư Ngọc thực sự rất đáng yêu nha.

Hai mắt Hoắc Quân nhàn ngấn nước, kiểu như lúc nào cũng có thể rơi nước mắt, cô mím đôi môi đỏ mọng, như một trái dào nước võ, khi nhín tới sẽ nứt vỏ. Cô thật đáng thương: Thực xin lỗi, có thể bù đắp được không? Tôi sẽ đáp lại cô, Cổ Tư Ngọc, làm ơn..."

_________

Lời của tác giả:

Hehehehe, cưỡng chế yêu một kẻ điên, chờ mong nha, kích thích nha.

Tục ngữ có câu, một chiêu hung ác như hổ, cuối cùng cùng cừu rơi vào miệng cọp.

(Tui để thuần Việt cho dễ đọc:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui