“Thiếu chủ tử…” Tiểu Bạch vẻ mặt buồn bực nhẹ dựa vào đầu gối của ta, cọ cọ một chút, Tiểu Bạch này không biết từ khi nào thì bắt đầu thích làm nũng với ta “…Thi Namcông tử tháng sau sẽ hồi Kiền Quốc, chủ tử….người đem ngài ấy lưu lại có được không…”
Nhẹ nhàng nâng lên cằm của hắn, ánh mắt hồng hồng ướt át, aiii~~ Tiểu Bạch dường như vô cùng thích Thi Namhoàng tử của hắn,chẳng lẽ tính hướng của tiểu tử này có vấn đề?…Nâng cằm hắn dậy xem xét trái phải…Ân , đủ làm rung động lòng người, dung nhan kiều diễm ướt át, hảo hảo bồi dưỡng cho tốt sẽ là cái tiểu thụ vạn năm khó gặp…( hix khúc này chém bừa)
Về phần Thi Namsao…Từ tiệc tối thành nhân lần đó về sau vẫn chưa gặp qua hắn, dường như lúc đó hắn cũng thuộc nhóm người làm lễ thành nhân với ta, nhưng mà không biết vì sao đêm đó lại không thấy, chẳng lẽ hắn cũng đối nữ nhân không hứng thú?
“… Chủ tử?”
“Ân? Tiểu Bạch, người muốn đi nếu như ta ngăn lại hình như không có đạo lý cho lắm, chỉ là….” Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của người kia, lại đưa mắt nhìn về Tiểu Bạch một bộ dáng vừa vội lại vừa thẹn thùng…Ân! Có gian tình! Có lẽ trước tiên nên đi gặp mặt tên kia một lần cũng không sai. “ ..bất quá trước khi hắn đi chúng ta phải sang nhìn một chút xem có việc gì giúp được …như vậy Tiểu Bạch chúng ta đi!” Đi gặp Thi Nam công tử mà ngươi thầm mến đi.
“Thi nam công tử “
“Khanh Yên thiếu cung chủ… Sao người lại tới đây” hắn đứng ở trong đình viện , ánh mắt toát ra những tia vui sướng.
Ha ha, còn không phải là bồi Tiểu Bạch đến gặp tình lang sao. Vụng trộm liếc mắt một cái , nhìn Tiểu Bạch ở phía sau vẻ mặt hưng phấn nhìn chúng ta, chậc chậc, Tiểu Bạch a Tiểu Bạch , thấy Thi Nam công tử có cần thiết phải hưng phấn đến thế không , ánh mắt phóng điện cứ như là trạm cao áp vậy.
“Thi nam công tử tháng sau phải rời đi ? Vì sao không ở lại thêm vài ngày?”
“… Chính là trong cung đưa tín lại đây, nói hoàng huynh sắp đăng cơ, bảo ta phải mau chóng quay về. Hắn giương mắt nhìn ta, một dải tóc đen tùy ý buông thả hai bên đầu vai, một thân tử y* thêu kim hoa toát lên phong vận quý khí khó tả bằng lời.
(* tử y thêu kim hoa : Áo tím thêu hoa văn bằng chỉ vàng ^^)
A? Vụng trộm liếc ánh mắt Tiểu Bạch đang khẩn trương nhìn ta, nhẹ thở dài nói: “Như vậy a, Hậu Yên Cung sau này sẽ rất nhàm chán, người ta quen biết vốn không nhiều, nếu như ngươi cũng đi rồi, không biết còn ai đi theo ta giết thời gian…” Nói như vậy cũng không sai, ngươi đi rồi vậy kế hoạch đào tạo tiểu thụ vạn năm của ta ai đến hoàn thành a, như vậy không phải là nhàm chán đến chết sao.
Nghe như vậy, ánh mắt bình thường vẫn dịu ngoan như nai của ThiNamkia bỗng lóe ra ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly, “ Người đâu, mau dâng trà.”Sau đó khẽ cười nhìn ta nói “Những lời này của yên nhi khiến ta thật cao hứng đâu..”
Người hầu từ bên trong cẩn thận mang ra bốn chén nhỏ bằng bạch ngọc. Trong không khí lan tỏa mùi hương ngọt ngào, đây là cái gì? Thơm quá a.
ThiNamđứng dậy, tự tay mình bưng lên một ly đưa cho ta, dáng vẻ toát ra sự cao quý khó tả : “Đây là mật trà do ta sai người mang tới từ Kiền quốc.” Sau đó đối với người luôn đứng phía sau ánh mắt như đèn pha nhìn chúng ta, “Di nhi ngươi cũng nếm thử , có lẽ ngươi chưa từng uống qua đi.”
A a a a a a, tin tức giật gân a, hai người bọn họ rất quen thuộc sao?
Lúc đón lấy ly trà tay Tiểu Bạch run rẩy dữ dội…Thê thảm không nỡ nhìn, Ô làm chủ tử là ta mất hết thể diện.
“Yên Nhi… Ngươi nói ngươi gần đây rất nhàm chán… Cũng không đi chơi sao?”
“Đúng vậy… Ta rất muốn đi ra ngoài, nhưng mà bọn hắn ngay cả cửa cũng chưa cho ta bước qua…”
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu ôn nhã cười “ Vừa hay buổi chiều muốn đi mua thêm vài thứ, không biết Yên Nhi có muốn đi hỗ trợ, cùng nhau lựa chọn vài thứ hay không?”
Thật hay giả? Ta có thể đi ra ngoài? !
“Về phần… Hậu Linh bên kia ta sẽ đến nói với nàng.” Hắn nói xong giơ quạt cười đến ngọc diện xuân phong.
A
… Hảo một cái cẩn thận tỉ mỉ tâm .Tương lai nhất định là một tiểu công ôn nhu. (^^)
A a a a ” ThiNamkhông phải ngươi nói buổi chiều đi giúp ngươi dạo chợ mua này nọ sao?” Nhìn đến hai thân ảnh cao ngất đang đứng cạnh xe ngựa, đột nhiên có một loại xúc động muốn bỏ chạy lấy người…Tế Tuyết cùng Nhạn Địch làm gì mà đứng ở đây….
“Nhạn Địch là vì lo lắng cho an toàn của chúng ta mà cố ý đi theo…về phần Tế Tuyết, là do ta mời hắn cùng nhau đi.”
Thật không, đường xá xa xôi hẳn là nên chuẩn bị một ít dược liệu cùng kim châm để phòng ngừa, hắn gọi Tế Tuyết đi cùng chắc vì là chuyện này đi.
Tuy có chút không tình nguyện, nhưng bất quá vẫn là leo lên xe.
Bên trong xe hết sức hoa lệ, màn gấm sàn phủ lụa, bên tai còn truyền đến một trận leng keng của lục lạc.
Ta có chút không được tự nhiên ngồi ở trong xe, bên trái là Thi Nam , bên phải là Nhạn Địch, Tế Tuyết tĩnh lặng không nói không động ngồi đối diện phía trước. Ta cúi đầu, xe hơi rung động , nhìn chằm chằm một cách ngây ngốc vào đôi giày màu trắng không nhiễm hạt bụi của người kia….nếu như không có buổi tối kia…có lẽ chúng ta đã không trở nên như thế này.
Ngẩng đầu nhìn hắn…cả người giống như rơi vào một hồ nước sâu thẳm…tĩnh lặng mà ôn nhu, ta rất muốn hiểu được những gì trong đôi mắt đó…thì hắn đột ngột quay mặt đi…trên mặt thản nhiên không còn chút dấu vết.
Người này là như thế nào a, còn hơn cả vua đổi mặt trong Xuyên Kịch…Nhàm chán đưa mắt nhìn xung quanh xe lại phát hiện ThiNamcùng Nhạn Địch đang chăm chú nhìn ta, làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao…
Im lặng lôi cái gương nhỏ ra
Soi soi một chút
Vẫn bình thường a, thoáng liếc nhìn ThiNamvẫn đang chăm chú nhìn ta, đột nhiên muốn bắt chướt mấy tiểu cô nương cổ đại trong TV, lấy gương che mặt thẹn thùng cười…(=.=|||)
Nụ cười tươi như tranh vẽ lại giống như khói như sương…. Hoảng thần ING…
Quay đầu nhìn lại thêm lần nữa, ThiNamđã quay đầu sau nơi khác, tuấn diện như ngọc hơi hơi đỏ lên. Mà tên Nhạn Địch kia mâu ưng sắt bén mang theo ý cười nhìn ta rồi lại như suy nghĩ gì đó chuyển hướng sang Tế Tuyết.
Không khí này…thật quỷ dị a
Hắn sẽ không nghĩ rằng ta cùng Tế Tuyết còn có chân mèo chân chó gì đó đi. ( ý là tưởng ảnh chỉ có gian tình …)
Một tiếng xuy thanh thúy vang lên.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, nhưng là ta bất ngờ không kịp phòng nhào đầu té về phía trước, cả người liền ngã vào một cái ôm ấm áp. Trong khoảnh khắc hương Lê hoa ưu nhã ngập tràn bao phủ, một đôi bàn tay thon dài mềm nhẹ giúp đỡ , phần da thịt ngoài tay áo bị chạm vào truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Ta theo bản năng rụt lui lại thân mình , nhưng đôi tay đang giữ ta kia đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo khiến ta không thể thoát. Giật mình đưa mắt nhìn lên vị nam tử như thần tiên thoát tục kia, hắn vội tránh né ánh mắt rồi từ từ buông lỏng tay ra…
… Thật không biết Tiểu Bạch bên ngoài điều khiển xe như thế nào nữa, ta lẩm bẩm tự nói rồi sau đó vô cùng tự nhiên trước sự kinh ngạc của ba đôi mắt mà phủi phủi mông nhảy xuống xe ngựa ….
****************************************************************************
Chợ cổ đại thực thật sự rất náo nhiệt
Trước kia, quãng thời gian khi ta còn làm khất cái( ăn xin )chỉ có thể nhìn mà không có tiền để mua. Về sau được lên làm Thiếu Cung Chủ tuy nói có tiền nhưng lại không được cho ra bên ngoài để dạo phố…..Hiện tại phía sai được ba vị thần tài chống lưng cùng với một tiểu người hầu tuyệt sắc , có thể nói cảm giác là vô cùng thống khoái.
Woa woa, tảo tử cao( bánh táo ) ….woa xiếc tạp kỹ…woa woa là chợ cổ đại hàng thật giá thật chứ không phải nhìn qua trên tivi nha…ô ô ô nhìn thấy các ngươi thật tốt quá…cảm giác vô cùng chân thật nha…ta không để ý hình tượng dùng tay áo đưa vào bên trong mạng che mặt mà lau nước mắt.
Đúng vậy, từ lúc bản đại tiểu thư từ trong xe ngựa đi ra thì ngay lập tức bị tên ThiNamcông tử cùng tay sai của hắn Tiểu Bạch nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép buộc ta đội mạng che. Tuy nói trong lòng không muốn lắm nhưng vẫn phải tránh mang đến cho bọn hắn phiền toái không cần thiết, dù nói như thế nào đi nữa thì Hậu Yên Cung vẫn luôn được rất nhiều người chú ý đến…thêm một cái phiền toái thì vẫn không bằng bớt đi một cái…
Hồi tưởng ING
“Không muốn ,không muốn, không muốn, không muốn, ta không muốn mang “
“Yên Nhi ngoan… Ngươi như vậy đi ra ngoài rất dễ gây sự chú ý dẫn đến rắc rối không cần thiết…”
“Không phải chỉ lộ mặt thôi sao, cũng không phải viết tên trên mặt, đâu ai biết ta, sợ cái gì chứ” Ta ra vẻ cương quyết không cần bàn nữa.
“…” Ba người vẻ mặt quái dị cứng ngắc
“Chủ tử…” Bên ngoài xe mọi người im lặng nghe Tiểu Bạch khuyên nhủ.
“Thiếu cung chủ, hiện nay các quốc gia đều phái các thế lực theo dõi Hậu Yên Cung , ngầm hướng Cung Chủ thiếu Cung Chủ sơ hở mà xuống tay , Ngài nếu như không muốn mang vậy chúng ta đành phải quay trở về.”Một cái thanh âm lạnh lùng cất lên.
“…” Vừa rồi một cái hùng hùng hổ hổ cô nương phút chốc xìu xuống, biến thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn người ta bài bố.
“Yên Nhi như thế nào mà không chịu mang đâu, nàng chính là muốn trêu đùa chúng ta một chút, muốn cho chúng ta thay nàng mang vào mà thôi.” Vạt áo màu tím thêu chỉ vàng loáng qua trước mặt , một đôi tay thon dài cầm lấy sa mạn mềm mại nhẹ nhàng mà che khuất đi dung nhan khuynh thành của cô gái, mặt ngọc kia đương hé ra nụ cười rạng ngời như gió xuân.
“Nhưng mà vì sao lúc ra khỏi cửa không để cho Tế Tuyết mang bì diện cụ(* mặt nạ da người) cho ta a” , ánh mắt long lanh như sương khói thấp thoáng như ẩn như hiện dưới lớp sa mạn, đôi môi như cánh sen vì ủy khuất khẽ chu lên thoạt nhìn khiến người vô cùng thương yêu.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng nam tử áo trắng.
“Không được” luôn đứng một bên im lặng không tiếng động nam tử hé môi chậm rãi nói “ Dịch dung, bì diện cụ có một lớp dược tính, đối với làn da sẽ có tổn thương…”
Yên lặng. Vô cùng yên lặng
Mặt khác hai nam tử tuyệt sắc kia đang rơi vào trong sự trầm tư: hảo tiểu tử này bình thường dịch dung cho hai chúng ta đều không thấy nói qua chuyện này…khi trở về hảo hảo cùng hắn tính sổ…