Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Tôi cố gắng bình tâm và nhớ lại những gì Oma nói.
“Hãy nhớ đừng nghĩ đến những gì ngài muốn tìm!” – Đây chính là câu nói cuối cùng mà Oma nói với tôi. Câu nói này có nghĩa gì nhỉ? Liệu có phải như thế thì tôi sẽ tìm được điều tôi muốn không?
Đừng nghĩ đến những gì tôi muốn tìm? Làm sao không nghĩ đến được khi hình ảnh của em luôn tràn ngập tâm trí tôi?
Tôi nhắm mắt lại, một cách khó khăn, tôi cố gắng không nghĩ về em nữa, cũng không nghĩ về khu rừng linh hồn.
Quả không hề dễ dàng!
Tôi hướng đầu óc của mình về đảo Rồng và thật tập trung tưởng tượng ra cảnh vật nơi ấy để đẩy khỏi đầu hình ảnh của em.
Tôi mở mắt ra và trước mặt tôi là… một khu rừng vô cùng âm u.
Nó đây rồi!

Tôi nhanh chóng tiến vào bên trong và cảm thấy rõ tóc gáy đang dựng lên.
Tôi không phải là một kẻ nhát gan nhưng tôi hoàn toàn có căn cứ để thấy nơi này ghê rợn.
Tràn ngập không gian là tiếng khóc thảm thiết và xa xăm. Những khuôn mặt người với biểu cảm đau đớn in trên các thân cây. Bên dưới chân tôi là một màn sương mờ mờ làm tôi không thể nhìn thấy chân mình.
“Ngươi không định đón tiếp ta sao?” – Tôi lên tiếng vì biết nơi này không hề có mình tôi.
“Xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi” – Một giọng nói nặng nề hơn giọng nói của Oma nhưng cũng xa xăm và lạnh lẽo như thế vang lên. Ngay sau đó là một bóng người mặc áo choàng trắng trùm kín đầu tay cầm quyền trượng đứng ngay trước mặt tôi.
“Tộc trưởng tộc phù thủy” – Tôi nhướn mày.
“Vâng, tôi đây thưa ngài” – Hắn đáp lại tôi và hơi cúi đầu.
“Hãy đưa ta đến chỗ người con gái của ta” – Tôi nói bằng giọng bực bội. Nãy giờ tôi đã mất quá nhiều để tìm cái nơi quỷ quái này.

“Mời ngài đi theo tôi” – Hắn nói rồi đi trước dẫn được.
Xuyên qua khu rừng sương mù, chúng tôi đến một khu vườn với những cây cao quá đầu tôi một chút và trĩu những trái nhìn như trái đào nhưng phát sáng như bóng đèn. Ánh sáng màu vàng rất đẹp mắt.
Chính giữa khu vườn đó là một cái cây có tán phủ rộng đủ che một sân vận động quốc tế. Trên những tan cây là những ánh lửa xanh chập chờn. Nếu không phải tôi hoa mắt thì bên trong những đốm lửa ấy có bóng người.
Tôi và hắn tiến lại gần gốc cây và hắn đặt bàn tay mình vào một vòng tròn khắc trên thân cây. Những đốm lửa im lìm lập tức xoay vòng và bập bùng.
Rời tay khỏi vòng tròn trên thân cây, từ trên cây, một đốm lửa xanh từ từ hạ xuống tay tộc trưởng tộc phù thủy. Mặc dù nói là tay nhưng thực chất tôi không nhìn thấy bàn tay ấy và cả bàn tay đang cầm quyền trượng. Tay áo choàng đã che mất nó.
Bên trong đốm lửa đó… chính là em.
Em đang ngồi bó gối đầu gục xuống đầu gối, đôi vai nhỏ run lên chịu đựng. Hình như em đang rất đau đớn.
“Mau thay linh hồn ta vào đó và giải thoát cho cô gái này” – Tôi hối thúc.
Hắn gật đầu rồi dẫn tôi đến một hang động. Bên trong này cũng có rất nhiều cây có trái phát sáng. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất trong cái hang sâu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận