Tôi nhớ ra rồi. Nhớ hết rồi. Nhớ cả cái lúc thoát khỏi ngọn lửa dày vò cơ thể. Khi ấy tôi cũng gặp một người gần giống với kẻ đang chùm áo choàng đen kia. Có điều ông ta chùm áo choàng trắng.
Khi đó ông ta đã đưa cho tôi một trái gì đó phát sáng trông rất đẹp và kêu tôi hãy ăn nó. Sau đó tôi không còn biết gì nữa.
“Cô đã nhớ lại rồi” – Giọng nói lạnh lẽo kia có phần hồ hởi.
“Dragon đâu?” – Tôi hỏi ngay lập tức.
“Ngài ấy đang ở khu rừng linh hồn” – Hắn trả lời tôi.
“Ngài ấy vì cứu cô mà đã thay linh hồn mình vào đốm lửa giam cầm cô” – Không để tôi hỏi tiếp, hắn giải thích luôn.
Tôi thoáng rùng mình. Cái cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu đốt dù có chết đi tôi cũng không thể quên. Nhưng nếu đúng như con ma này vừa nói thì anh đang thay tôi chịu điều đó sao.
“Tôi phải cứu anh ấy” – Tôi cương quyết.
“Cô không thể làm được điều đó. Con người không thể đến khi rừng linh hồn khi còn sống”
“Vậy có cách nào cứu anh ấy không?” – Tôi nói như van nài.
“Không” – Câu trả lời ngắn gọn và phũ phàng của hắn làm tim tôi như muốn nát tươm.
Vậy là tôi không thể cứu anh sao? Anh đã cứu tôi mà. Và tôi cũng không thể gặp lại anh nữa sao? Phải làm sao đây? Không được nhìn thấy anh nữa, điều đó còn kinh khủng hơn cái ngọn lửa đã dày vò tôi.
Tình yêu anh dành cho tôi lớn như thế mà sao những ngày qua tôi lại có thể quên anh chứ? Người con trai đã vì tôi mà hi sinh tất cả. Làm sao tôi lại quên đi anh?
Nước mắt tôi trực chờ tuân rơi và nó đã rơi thật. Tôi bật khóc thành tiếng.
Tôi đã khóc. Khóc ra nước mắt. Tôi đã trở về làm con người rồi sao?
Phải mất rất lâu nước mắt của tôi mới ngừng rơi và giác mạc nóng rát. Bây giờ tôi mới nhớ ra sự hiện diện của con ma kia.
“Ngươi đến đây tìm ta à? Có chuyện gì?”
“Trước hết xin cho tôi giới thiệu. Tôi là Oma, là thuộc hạ thân tín của ngài Dragon”
“Rồi sao?”
“Tôi đến để nói với cô rằng cô cần trở thành vua của thế giới bóng đêm”
“Cái gì?” – Tôi không thể tưởng tượng được mặt mình đang ngạc nhiên đến mức nào. Hắn vừa nói cái gì? Tôi phải trở thành cái gì? Vua của thế giới bóng đêm sao? Không đời nào!
“Thế giới bóng đêm không thể không có vui thưa cô”
“Điên sao? Tôi chỉ là một con người bình thường. Làm sao có thể trở thành vua thế giới bóng đêm” – Tôi bật cười.
“Trong người cô có ngọc rồng. Cô hoàn toàn có thể làm được điều đó”
Ngọc rồng? Chính là thứ anh đã dùng để cứu tôi khi tôi cắn anh sao? Sao có thể?
“Người mang ngọc rồng trong người có thể tạo ra lửa rồng. Và nếu nó ở trong người đủ lâu thì đôi cánh lửa và khả năng tàng hình cũng sẽ hình thành” – Thấy được sự nghi ngờ trong đôi mắt tôi, hắn giải thích.
Khó tin thật đấy! Một đứa con gái bình thường nếu không muốn nói là tầm thường. Một đứa con gái có người mẹ là một cô gái làng chơi. Thế mà giờ có người đứng trước mặt đứa con gái đó nói rằng cô ta sẽ trở thành vua. Nhưng mà lại là vua của những kẻ tưởng chừng chỉ có trong những câu truyện viễn tưởng.
“Tôi không nghĩ mình có thể làm được”