Thật sự không còn gì nhục nhã hơn! Tôi lại một lần nữa bị đối xử như một món đồ chơi giúp lũ cầm thú ấy thỏa mãn. Thì ra thằng khốn đó gọi bạn nó đến để cùng chà đạp tôi. Khi tôi vừa mở cửa ra đã thấy ba thằng bạn kho^’n nạn của nó. Và tôi đã bị bắt.
Toàn thân tôi đau rã rời. Không còn chút sức lực cũng chẳng còn chút nước mắt. Tôi thậm chí đã không chống cự. Chỉ nhắm mắt buông xuôi cho bọn chúng dày xéo vì còn gì nữa để mà mất cơ chứ.
Bọn nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê thỏa mãn. Còn tôi, tôi thật không tưởng tượng ra bây giờ trông mình như thế nào. Tôi cứ nằm im trên sàn nhà, trên người không còn mảnh vải che thân.
Tôi nghe tiếng điện thoại đổ chuông. Là điện thoại của một thằng nào đó.
-Có chuyện gì? – Thằng khốn đó nghe máy. Là tiếng của thằng đã cứu tôi.
-……….
-Cái gì? – Nó quát rồi cúp máy.
-Mấy con đào bị tụi thằng Minh Trọc bắt mất rồi. Đến đó thôi – Thằng đó nói bằng giọng tức giận.
Tôi nghe tiếng đóng cửa phòng. Tụi nó bỏ đi hết rồi. Tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
……………
Trời rất lạnh! Tôi thật sự không biết mình có thể đi đâu nữa. Tôi không có bạn bè vì tụi nó coi thường mẹ tôi. Trong người tôi lại không có tiền. Nhà thì chắc chắn tôi sẽ không về thêm một lần nào nữa. Có lẽ đêm nay tôi sẽ ngủ ngoài đường.
Tôi ngồi co ro đầu một con hẻm vắng. Chợt sâu trong hẻm vang lên những âm thanh kỳ lạ. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò. Tôi bước từng bước thận trọng tiến sâu vào con hẻm. Càng lúc tôi càng đến gần nơi phát ra âm thanh hơn.
Lạy Chúa! Điều tôi đang thấy rốt cuộc là gì?
Tôi sợ hãi đến nỗi không thể cử động để đưa tay lên dụi mắt để xem điều tôi đang thấy có phải là ảo giác hay không.
Một người đàn ông đang dí sát đầu vào cổ một con chó. Tôi nghe thấy tiếng rít đau đớn của con chó. Nó đang dãy dụa. Nó dãy dụa mạnh hơn. Rồi chậm dần chậm dần sau đó nó không còn cử động nữa. Người đàn ông ấy rời khỏi cổ con chó và nó nằm rũ xuống đất. Nhưng không phải là xác một con chó mà là xác một con người.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Sợ hãi đến mức không thể hét lên cũng không thể bỏ chạy.
Người đàn ông kia quay đầu lại phía tôi. Ông ta đã nhìn thấy tôi và ông ta bắt đầu tiến lại phía tôi. Tiếng dày chạm vào mặt đường vang lên làm tôi thêm căng thẳng. Vì con hẻm rất vắng vẻ nên tiếng động nghe càng rõ hơn.
Ông ta đã ở rất gần tôi, tôi có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhọn ở hàm trên của ông ta. Máu còn dính lại một đường dài trên mép ông ta. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt ông ta rất hoang dại và nó sáng rực một màu máu.
Nếu đây không phải là ảo giác thì ông ta là gì? Hút máu? Có răng nanh. Giống như trong những bộ phim mà tôi từng coi – MA CÀ RỒNG.
Nếu như thế thật thì tôi sẽ chết sao? Tôi đang rất muốn chết nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ chết theo kiểu này. Bị hút hết máu trong người.
Không! Không đời nào. Đây chắc chắn là mơ. Làm gì có ma cà rồng. Đó chỉ là nhân vật được xây dựng lên thôi. Hơn nữa làm gì có chuyện một con chó bị hút hết máu và hóa thành người. Rõ ràng là mơ rồi.