Chap 4 (tt)
[mọi người chú ý xíu nè. Chap này cũng nói về việc Tử Đinh Hương đến nhà Dragon, nhưng chap này được kể bởi Dragon]
Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Em đã ngủ dậy chưa? Tôi muốn qua bên đó xem em thế nào quá. Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy em. Không biết sau khi biết tôi ở ngay bên cạnh nhà em thì em nghĩ thế nào nhỉ? Sẽ không ghét điều đó chứ?
Đó chỉ là một trong số ít những câu hỏi trong đầu tôi lúc này. Tôi thật rất muốn biết em nghĩ gì nhưng tôi lại không thể đốt tóc em nữa. Tôi chỉ có thể đọc suy nghĩ của người khác một lần duy nhất mà thôi. Tôi đã cố thử với hy vọng có một ngoại lệ, ban nãy khi em ngủ tôi đã bứt một sợi tóc của em và đốt nó bằng lửa rồng. Điều duy nhất tôi cảm nhận được là mùi khét của tóc cháy chứ chẳng nhìn thấy hình ảnh nào hay nghe thấy suy nghĩ nào trong đầu em cả.
Tôi chưa bao giờ tò mò muốn biết người khác nghĩ gì về mình như cách mà tôi đang tò mò về suy nghĩ của em. Với tôi điều đó rất quan trọng. Em có thích tôi không nhỉ? Chắc chắn không rồi. Vậy em có ghét tôi không? Tôi hi vọng là có. Thà bị em ghét còn hơn em không dành chút tình cảm nào cho tôi và không để tâm đến tôi.
Trời đã tối rồi, không biết em đã ăn tối chưa nhỉ? Tối nay em có đến nhà mẹ em nữa không?
Câu trả lời đây rồi, em vừa ra khỏi nhà. Tôi cảm nhận được điều đó. Có lẽ là em đến nhà mẹ em. Tôi sẽ cùng đi với em, chắc chắn rồi.
Nhưng khoan đã. Sao mùi hương của em lại dừng lại trước cổng nhà tôi thế kia? Chắc không phải em đến để gây chiến chứ? Tôi sẽ phải né em nữa sao? Nhưng như vậy cũng tốt mà. Biết đâu tôi lại tìm ra sơ hở của em và lại có thể ôm em. Tôi đúng là kẻ tham lam. Về khoản này thì tôi tự thừa nhận và không dám biện minh.
Nhưng tôi nên biểu hiện thế nào khi thấy em nhỉ? Ngạc nhiên? Vui mừng? Hay tỏ ra thản nhiên?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, em đang lên đây. Hình như em sẽ vào bằng đường cửa dẫn ra ban công.
Tôi chạy ngay đến chỗ cánh cửa kính thông ra ban công, tôi muốn đón em như đón một ví khách mà tôi vô cùng xem trọng. Mà em đúng là vị khách đặc biệt mà. Làm gì có khách nào đến thăm nhà bằng đường cửa ở tầng hai chứ.
Đây rồi, quả nhiên là em. Chưa đầy một giây sau em đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Hình như tôi làm em giật mình thì phải. Gương mặt em hơi ngạc nhiên. Trông em bây giờ tếu tếu thế nào ấy. Mặt tồ thật.
Em vẫn giữ nguyên gương mặt như thế làm tôi không thể giấu được một nụ cười. Và sau khi nở trên môi được ba giây, nụ cười của tôi tắt lim. Thật là ngại quá! Cười mà không được cười lại nên tôi cảm thấy hơi bối rối. Lúc tôi bối rối tôi thường mím môi và bây giờ cũng vậy.
Chợt nhớ ra là em còn chưa vào trong, tôi nhanh chóng mở cửa để em đi vào phòng.
Bây giờ tôi và em đang ở chung trong một căn phòng, cả hai có thể nhìn thấy nhau. Hơn nữa hoàn toàn không có sự tấn công hay tiếng gầm gừ nào từ phía em, em hoàn toàn im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì.