Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Chap 7: Hạ màn
Tôi thức dậy thật sớm và đứng đợi em trước cổng nhà. Trong khi chờ đợi tôi cố hình dung xem hôm nay em sẽ mặc gì. Em sẽ cột tóc hay để xõa. Sau một hồi thì tôi chào thua, theo như tôi tưởng tượng thì em mặc gì cũng xinh hết.
Cuối cùng cánh cửa nhà em cũng mở ra. Hôm nay em mặc một chiếc áo sơ mi thụng màu xanh nước biển và quần jeans bó sát, tóc cột cao. Trông em vừa đáng yêu, vừa năng động.
“Anh đợi lâu chưa?” – Em bước đến chỗ tôi và hỏi.
“Chẳng bao giờ là lâu khi đợi em cả” – Tôi mỉm cười thật hiền với em.
“Hôm nay em đẹp quá!”
“Chỉ được cái giỏi nịnh!” – Em cốc nhẹ vào đầu tôi và định thu tay về nhưng tôi đã nhanh chóng chộp được bàn tay ấy, tôi kéo em về phía mình và ôm em vào lòng.
“Sẽ trễ xe bus đấy” – Em nói trong khi đang gục đầu vào ngực tôi.
“Em còn nhanh gấp vạn lần cái xe bus ấy chứ”
“Thôi nào! Cứ làm như mấy vạn năm rồi mới gặp nhau vậy”
“Với anh thì còn lâu hơn mấy vạn năm” – Tôi thật thà thú nhận.
“Sao có thể?” – Em bật cười.
“Thật đấy, chỉ cần không thấy em là anh như muốn phát điên”
“Thế lúc em đi học thì anh làm thế nào?”
“Thì cố gắng chịu đựng” – Tôi nói mà nghe rõ sự bất lực trong giọng nói của mình.
“Hm… thế thì đến trường cùng em đi”
“Em nói thật chứ?” – Tôi mừng rỡ đẩy nhẹ em ra để nhìn rõ gương mặt em hơn.
“Vui đến thế sao?” – Em chau mày nhìn tôi nhưng môi vẫn nở nụ cười.
“Đương nhiên là vui rồi. Em không biết điều đó có ý nghĩa thế nào với anh đâu”
“Vậy thì đi thôi! Xe bus không đợi chúng ta đâu”
Tôi không nói gì chỉ nắm tay em rồi cả hai chúng tôi cùng đi đến trạm xe bus. Thật hạnh phúc làm sao! Tôi chưa bao giờ nghĩ có điều gì có thể làm tôi vui như lúc này. Nhưng em đã làm được điều đó. Lo lắng, hoang mang, vui mừng, hạnh phúc, bất ngờ… Em mang đến những cảm xúc tươi mới cho tâm hồn cằn cỗi của tôi. Giống như một cơn mưa rơi xuống sa mạc khô cằn.
Hôm nay mọi người trên xe bus đã quen hơn với sự hiện diện của tôi tuy nhiên không có nghĩa là họ không nhìn tôi. Em không nhìn ra ngoài cửa sổ như hôm qua nữa mà gục đầu vào tôi hai mắt khép hờ.
Xe dừng lại, tôi và em cùng xuống xe và đi vào một con hẻm vắng người. Sau khi tôi tàng hình, cả hai chúng tôi đi ra và tiến vào trường học.
Hôm nay em không ngồi sát đầu ghế như mọi khi. Em chừa một khoảng trống ở phần đầu ghế cốt để cho tôi ngồi. Và tôi đã ngồi ở đó suốt buổi học.
Thời gian trôi qua thật nhanh khi ở bên em. Chẳng mấy chốc mà buổi học đã kết thúc. Chúng tôi lại cùng nhau ngồi trên xe bus và trở về nhà. Giờ đây tôi đã thôi không tàng hình nữa và lại được tay trong tay cùng em.
“Chúng ta cùng nấu bữa tối nhé!” – Tôi đề nghị.
“Ý hay đây” – Em tỏ ra hào hứng.
“Em muốn ăn gì?” – Tôi hỏi em.
“Anh biết nấu món gì?” – Em hỏi ngược lại tôi. Tôi phát hiện ra cô gái của tôi thích trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui