Chap 5: Khao khát
Tôi trở về nhà trong tâm trạng trống rỗng. Lời nói “xin ngài đừng bỏ chúng tôi” của Felix còn vang bên tai tôi. Sự thành khẩn không che giấu trong câu nói ấy. Nó như một lời khẩn khoản.
Tôi muốn tìm sự bình yên nên đi ngay vào trong bếp và kéo em vào lòng mà ôm thật chặt.
“Em đang nấu ăn mà” – Em nói và muốn thoát khỏi vòng tay tôi để làm tiếp công việc.
“Anh cần em” – Tôi siết chặt em hơn và nói vào tai em.
“Em cũng cần anh” – Em ôm tôi chặt hơn. Đúng như tôi dự đoán, sự bất an và rối bời giảm đi không ít. Em đúng là thuốc của riêng tôi.
Tôi ôm em như thế một lúc nữa rồi mới buông em ra.
“Em đang nấu món gì vậy?”
“Lẩu thái” – Em nói rồi cười thật tươi. Nhìn nụ cười của em, lòng tôi cũng bừng sáng theo.
Sau đó tôi đứng từ phía sau ôm eo em và dựa cằm vào vài em, còn em tiếp tục nấu ăn. Tôi cần phải dựa vào em nếu không tôi sẽ gục ngã mất.
Đột nhiên không tự chủ được, tôi hôn lên hõm cổ em.
“Anh có muốn ăn tôi không thì bảo?” – Giọng em nghiêm nghị.
“Có chứ” – Tôi cười.
“Vậy thì đừng có lộn xộn, để cho em nấu ăn”
“Anh đâu có làm gì đâu. Hai tay em vẫn tự do hoạt động mà” – Tôi trả treo.
“Nhưng anh làm em…” – Em nói tới đây thì bỏ lửng câu nói. Dù đang ở phía sau em nhưng tôi vẫn nhìn thấy một bên má em đang đỏ bừng lên. Đáng yêu chết mất!
“Anh làm em làm sao?” – Tôi hỏi đến cùng.
“Làm em… không tập trung được” – Giọng em nũng nịu.
“Thế em muốn anh ra ngoài à?” – Tôi nói và lới lỏng tay mình ra. Bàn tay tôi sắp rớt khỏi eo em thì em giữ nó lại.
“Anh đừng đi đâu cả, nhưng hãy đứng im thôi nhé!” – Em kéo tay tôi ôm sát vào người em hơn.
Tôi siết nhẹ vòng tay mình rồi gục hẳn đầu vào vai em.
“Anh có vẻ mệt mỏi” – Em hỏi tôi trong khi tôi nghe tiếng dao đang chạm đều đều xuống thớt.
“Một chút” – Tôi nói trong khi vẫn gục đầu lên vai em.
“Có chuyện gì à anh?” – Giọng em có vẻ lo lắng.
“Ừ, vì em đi chợ lâu quá. Không được thấy em anh như chẳng còn sức lực”
“Em đi có chút xíu thôi mà” – Em bật cười.
“Như thế là lâu rồi”
Em im lặng không nói gì nữa mà tập trung vào nấu ăn.
“Giúp em dọn bàn nhé!” – Sau một hồi im lặng, em nói.