“Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh sẽ không lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa” – Tôi dỗ dành.
“Không phải như anh nghĩ đâu. Thật ra… em rất muốn cùng anh. Nhưng… trước đây…”
“Anh biết mà. Đừng nhắc lại chuyện đó nữa em” – Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của em. Cơ thể của em cũng đang run lên.
“Làm thế nào mà anh biết những điều đó” – Em hỏi và giọng nói có chút ngạc nhiên.
“Anh có thể đọc được quá khứ và suy nghĩ của em. Nhưng anh chỉ làm điều đó được một lần thôi”
“Vì vậy mà anh đã giết hai thằng khốn ấy?” – Em như vừa phát hiện ra một điều gì quan trọng.
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu rồi bặm môi.
Em vòng tay ôm lấy tôi chặt hơn.
“Cám ơn anh về tất cả. Hãy cho em thời gian!”
“Không cần miễn cưỡng. Anh không trách gì em hết. Đừng gượng ép bản thân ngốc ạ!” – Tôi nói và vuốt nhẹ mái tóc em.
“Không. Em muốn chúng ta là của nhau. Hãy đợi em!”
“Chúng ta vẫn là của nhau mà”
“Như thế này thôi chưa đủ”
“Vậy hãy từ từ thôi em!”
Tôi nói rồi hôn lên tóc em. Cô gái của tôi đã phải chịu đựng quá nhiều điều. Tôi muốn che trở cho em bằng tất cả sức lực của mình.