~~~~~~~~ ngày thứ hai ~~~~~~~~~
Buổi sáng lại đến, Lucy hé đôi mắt đang nhắm nghiền của mình ra, cô gõ vào đầu mình vài cái để có thể tỉnh táo.
Lucy: không biết ai đã đưa mình về?đây ..... không phải là nhà trọ của mình sao? - cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Được một lúc thì cánh cửa phòng mở ra.
Bà chủ: dậy rồi thì mau xuống ăn sáng đi. - nói rồi bà đóng cửa lại quay đi.
Lucy: chắc là Natsu rồi.
Cô vệ sinh cá nhân xong rồi bước xuống nhà bếp, cô hơi ngỡ ngàng vì được bà chủ đích thân làm cho cô một bữa sáng thịnh soạn.
Lucy: hôm nay là ngày gì đặc biệt sao bà chủ?
Bà chủ: cô ngồi xuống trước đi.
Lucy từ từ ngồi xuống ghế, cô hướng mắt về phía đối diện nhầm tìm kiếm câu trả lời.
Bà chủ: Không có gì đặc biệt cả.
Lucy: không thể nào, vậy không lẽ trong thức ăn có độc.
Bà chủ: Đừng nói nhiều, mau ăn đi.
Lucy: aye. - mặt cô hoảng sợ.
Lucy: hực ... hực ....
Bà chủ: Ăn từ từ thôi, có ai giành với cô đâu. - bà chủ một tat đưa ly nước cho Lucy, một tay vỗ lưng cô.
Lucy: Cảm ơ ...., bà ... sao vậy, không lẽ ... bà đã biết? - cô lo lắng khi nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của bà chủ.
Bà chủ: .... - bà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Lucy: Sao ... bà biết?
~~~~~~ quay lại vào buổi tối ~~~~~~~
Natsu định quay về nhà rồi chợt khựng lại khi nghe tiếng gọi của Lucy.
( lúc này bà chủ đang bưng khay nước tiến đến phòng của Lucy, nhưng khi nghe giọng nói của Lucy thì bà đã không vào, và đứng cạnh cửa nghe cuộc trò chuyện giữa Natsu và Lucy )
Natsu: Sao cậu không ngủ đi.
Lucy: thật ra ...
Natsu: Có chuyện gì sao? - cậu lo lắng.
Lucy: Thật ra ... tớ thích cậu
Natsu: Tớ ... - mặt đỏ như quả cà chua.
Natsu: Tớ cũng ..... - cậu khựng lại vì Lucy đã đặt ngón trỏ lên môi của cậu.
Lucy: Cậu đừng nói gì cả, tớ không muốn nghe, tớ rất sợ câu trả lời của cậu. - khóe mắt của cô đã đong đầy nước.
Natsu: Cậu sợ gì chứ vì tớ đối với cậu ...
Lucy: ĐỪNG NÓI NỮA MÀ.
Natsu: Cậu sao vậy?
Lucy: Tớ không muốn cậu nói rằng cậu cũng thích tớ, tớ sợ lắm, tớ chẳng còn nhiều thời gian để ở bên cậu, chỉ qua ngày hôm sau thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. - cảm xúc vỡ òa, cô đã khóc
Natsu: Cậu đang nói gì vậy, cậu và tớ sẽ luôn ....
Lucy: chết, tớ sắp chết
Natsu: Nè .... Lucy, cậu say rồi, đừng nói đùa như thế nữa, được không?
Lucy: Là thật, Natsu.
Natsu: TẠI SAO, NÓI CHO TỚ BIẾT ĐI LUCY.
Lucy: Từ khi tớ tỉnh dậy sau khi sử dụng cấm thuật, tớ đã biết, thể xác và linh hồn tớ đã không thể hòa làm một, chỉ qua ngày mai thôi tớ sẽ chìm vào một giất ngủ dài, và sẽ không bao giờ tình lại.
Natsu: CẬU NÓI DỐI, TỚ SẼ KHÔNG BAO GIỜ TIN ĐÓ LÀ SỰ THẬT. - cậu chạy thật nhanh ra khỏi nhà trọ của Lucy, như muốn trốn tránh cái sự thật đau buồn ấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lucy: không thế nào. - cô nói xong thì tức tốc đứng dậy chạy thật nhanh đến hội quán.
Bà chủ: lucy.
~~~~~~~~~~~ hội FT ~~~~~~~~~~~
All: chào buổi sáng Lucy.
Lucy không trả lời mà tức tốc đi đến chiếc bàn ở góc hội, nơi có cậu con trai tóc gai hồng ngồi đó.
Lucy đưa bàn tay đến định nắm tay Natsu kéo ra ngoài thì ...
CHÁT ... bàn tay của Lucy đã bị Natsu hất ra xa. Bây giờ mọi người trong hội tập trung nhìn về phía bàn của Lucy và Natsu.
Lucy: cậu đừng tin, tối hôm qua là do tớ say, nên mới nói linh tinh như thế thôi.
Natsu: im đi. - cậu rời khỏi hội.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên vì lời nói và thái độ của Natsu, từ trước đến giờ cậu có như vậy đâu.
Master: thằng nhóc đó hôm nay sao vậy.
Erza: tối, say. Xem ... như ... mình ... không .... nghe .... thấy ... gì ... hết. - mặt cô đỏ còn hơn cả trái cà chua.
Gajeel: không lẽ Lucy đã hại đời con trai của thằng Nát à?
Juvia: Gray-sama tối nay mình cùng uống rượu đi. - mắt hình trái tim.
All: Ồhhhhh.
Zeref: Lucy, không lẽ Natsu nó ...
Lucy: vâng.
All: Ồhhhh, mất thật rồi.
Zeref: không như mọi người nghĩ đâu. - mọi người thay đổi sắc mặt khi nhìn Zeref có vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Zeref: em hãy đi tìm Natsu đi.
Lucy: .....
Zeref: em còn thời gian để do dự sau?
Khi nghe Zeref nói, Lucy tức tốc chạy ra khỏi hội.