-Nam:Tù giờ đừng giận dỗi vô cớ như vậy nữa nhế.
Dù có giận anh thì cũng nên thương xót cho bản thân em 1 tý.
Chứ đừng hành hạ nó, nó có tội gì đâu.
Nghe chưa.-Dương :Vâng, em biết rồi(ạn làm sao biết lý đó em giận anh là gì.Chij kia có pải người anh thích không? )
-Nam:Cái thằng nhóc bướng bỉnh...!Không bao giờ nghe lời anh cả.
Lần sau mà như vậy, anh bỏ mặc luôn.
-Dương :A dám bỏ mặc em.
-Nam: Không không có, anh nói cho vui thôi...
Han:Mà có sao không đấy.
Bảo m xuống phòng ý tế.
M không nghe cứ đòi đi một mình.
Giờ hay rồi, nằm đây.
Thầy và mọi người lỗ cho m lắm đấy.
-Dương :Báo với mọi người là tao không sao...!
-Nam:Anh về lấy đồ cho em thấy nha.
Anh về nấu cháo cho em luôn.
Ở yên trên giường đấy.
Chạy lung tung nữa là anh phạt em đó.
-Em ở đây canh chừng nó đùm anh nha.
-Han: Dạ, anh về đi.
-Han:Công nhận m có ông anh đáng đồng tiền bát gạo thật.
Hay m làm mãi cho t đi.
- Dương :Chỉ là anh kết nghĩa thôi mà...
...!Nam về nhà, ghé siêu thị mua ít thịt bò, cà rốt về hầm cháo cho Dương...!
Kể từ ngày đó Nam nghĩ mình phải có trách nhiệm với cậu nhóc đó.
Vì anh đã hữa sẽ mãi mãi bảo vệ cậu ấy.
..
Nhà cậu người làm không thiếu.
Nhưng cậu chỉ muốn tự tay nấu cháo cho cậu em trai này thôi...!Nấu xong cháo, cậu ghé nhà Dương để lấy đồ..
...!
Nhà Dương chỉ có người giúp việc ở nhà thôi.
Mẹ dương lúc nào cũng ở nước ngoài.
Không mấy khi về nước.
Ba Dương bận công việc suốt ngày.
Không ai có thời gian quân tâm cậu cả.
"Vậy nên Nam là người duy nhất cậu có thể dựa vào"..
..
Tới bệnh viện..
-Nam:Han em về nhà nghĩ ngơi đi.
Tối nay anh ở đây trông nó.
Han:Da vậy em về đây.
Han:t về trước nha.
Mai t vào thăm mày.
Để tao xin phép cô cho mày nghĩ học 2 ngày.
Chừng nào khỏe lại thì đi học.
-Nam: Sao rồi đứa em bướng bỉnh của tui.
Đỡ hơn chưa? Em có đói bụng chưa?
-Dương:Em đỡ nhiều rôi.
Em muốn xuất viện.
-Nam:nghĩ ngơi vài hôm, khỏi hẳn anh cho về.
- Dương :Nhưng em chán cái cảnh ở bênh viện lắm rồi.
Em đã nằm đấy hơn 4 tháng trời rồi.
- Nam.
Anh biết, anh hỉêu.
Vậy thì màu ăn cháo rồi nghĩ ngơi cho khỏe đi.
Có sức khỏe mới về nhà được chứ.
Ngoan đi, bữa nào về anh dân đi Vũng Tàu chơi xã stress...
- Dương:Anh hứa đấy nhé.
Không được nuốt lời đâu đó.
-Nam:Ai dám nuốt lời cậu.
-Dương: Vâng, vậy anh đút em ăn đựơc không?
-Nam: Đàn ông con trai gì mà ăn cháo đòi ng ta đút...
-D:Anh không đút, em không ăn...
-Nam: Thôi được rồi.
Anh đút em ăn, đựơc chưa? Cậu nhóc phiền phức
"Dương cứ ngkoif nhìn chằm chằm Nam đút mình ăn.
Mà cười trong hạnh phúc.
Ước gì thời gian trôi chậm lại.
Ước gì anh không coi em là em trai.
Ước gì anh cũng yêu em.
Ưoc gì giờ không phải trở về với thực tại."
*Thôi mình không được nghĩ tiêu cực nữa.
Bây giờ là anh trai.
Biết đâu một ngày nào đó mình bẻ cong anh ý thì sao.
-Nam: sao, cháo ngon không.
Chính tay anh đi siêu thị mua đồ về nấu đấy...!À anh có đưa đồ cho em kìa.
Ăn uống xong thì vào thay đồ đi.
- Nam: Mà đàn ông còn trai gì.
Mặc sịp hồng,quần đùi đùi hồng luôn.
-Dương:Ngại đỏ hết cả mặt.
Sao anh tự tiện lục đồ em.
-Nam:Anh lấy đồ để vào em có đồ thấy chứ.anh không lấy thì vào em lấy gì mặc.
Ở giơ à.
Mà hai anh em với nhau.
Có gì mà ngại...!Hãy là....