Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


Lăng Diệu bước nhanh lên trước, nắm lấy cổ áo của Giang Dật Hàn rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy: "Anh nói lại lần nữa.”
"Ngày hôm đó cô ấy bị chuốc thuốc, thần trí không tỉnh táo.

Tôi nghĩ nếu đau đớn đến vậy thì cứ làm luôn cho xong.

Thế nhưng từ đầu đến cuối cô ấy cứ luôn khóc, cứ khóc mãi..." Giang Dật Hàn nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó: “Chính là kiểu khóc theo bản năng, đó là sự khổ sở phát ra từ đáy lòng.

Đến bước cuối cùng, tôi không thể làm tiếp nữa nên đã ôm cô ấy ngồi trong bồn tắm cả đêm."
Trong lòng Lăng Diệu vừa vui mừng vừa bị thương.

Hóa ra cô thật sự không có phát sinh quan hệ với Giang Dật Hàn, cô vẫn là của anh, thuộc về một mình anh.

Lăng Diệu từ từ buông lỏng tay, lòng càng thêm kiên định sẽ không buông tay cô.

“Giang Dật Hàn, cảm ơn anh.”Một Lăng Diệu vừa cao quý vừa kiêu ngạo, lần đầu tiên nói ra lời cảm ơn với một người đàn ông khác.

Không biết là cảm ơn anh ấy đã không chạm vào Lê Hân Dư, hay là cảm ơn vì đã nói sự thật cho anh biết, hoặc có lẽ là cả hai.

Lăng Diệu bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Lê Hân Dư, muốn sờ mặt cô, muốn ôm lấy cơ thể cô.

Anh xoay người muốn đi, thế nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Dật Hàn: “Nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho anh."
Lăng Diệu dừng bước, xoay người nhìn anh ấy rồi cong khỏe môi, ánh mắt tràn ngập sự khinh khi: "Là cô ấy chọc giận tôi.

Giữa chúng tôi, không ai có tư cách nói tha thứ."
“Cô ấy chọc giận anh?” Giang Dật Hàn cảm thấy buồn cười: "Hân Dư chưa từng nợ anh điều gì, mà là anh vẫn luôn nợ cô ấy!"Hồi tưởng lại quá khứ, mắt Giang Dật Hàn ửng đỏ.

Lê Hân Dư là cô gái lớn lên trong sự yêu thương của anh, vậy mà lại bị Lăng Diệu tùy ý làm nhục như vậy.

Anh rất hận, rất hận bản thân tại sao lúc trước lại thỏa hiệp, rõ ràng anh có cơ hội thay đổi mọi thứ.

Giang Nhiên Nhiên bị Giang Dật Hàn thô bạo đẩy ra, chén canh rơi xuống đất vỡ vụn.

Cô cúi xuống thu dọn.

Sắc mặt của Lăng Diệu lạnh nhạt: “Ba năm trước, cô ấy chuốc thuốc tôi để có được cuộc hôn nhân này.

Ba năm sau, tôi vì cuộc hôn nhân này mà cưỡng bức cô ấy.

Hà cớ gì nói ai tha thứ ai, chúng tôi không khác gì nhau cả?"
Thế nhưng Giang Dật Hàn lại cười, một nụ cười tràn ngập sự trào phúng: “Anh sẽ hối hận.

Ba năm sau là hiểu lầm cô ấy, cưỡng bức cô ấy.

Thế nhưng chuyện của ba năm trước cũng không như anh nghĩ."
Giang Nhiên Nhiên đang nhặt mảnh vỡbỗng run tay, bị cắt vào đầu ngón tay.

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà, tạo thành một đóa hoa kiều diễm chói mắt.

Đóa hoa ấy chứa đựng sự ghen tỵ, chứa đựng sự áy náy, chứa đựng sự ác độc..

Lòng Lăng Diệu chùng xuống: "Giang Dật Hàn, câu này của anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"Anh biết được những gì?”
"Tại sao tôi phải nói anh nghe? Tôi đồng ý giúp anh, nói cho anh biết chuyện đêm đó đều là vì Hân Dư.

Thế nhưng chuyện của ba năm trước, tôi không cần thiết phải nói cho anh biết." Khuôn mặt ôn hòa của Giang Dật Hàn trở nên méo mó: "Lăng Diệu, chẳng phải anh không gì không làm được sao? Chẳng phải anh một tay che trời ở thành phố A sao? Có bản lĩnh thì anh tự đi điều tra đi!"
Lăng Diệu siết chặt nắm đấm, chợt nghe Giang Dật Hàn nói tiếp: “Đừng có bày ra dáng vẻ tình thâm ý nặng nữa, côấy chưa từng nợ anh, mà anh mới là người vẫn luôn nợ cô ấy."
Sau khi Lăng Diệu rời đi, Giang Dật Hàn vẫn không nói gì, anh chỉ thở hồng hộc, tựa như đã mất rất nhiều sức lực.

Giang Nhiên Nhiên thu dọn xong những mảnh vỡ, lúc này mới nói chuyện với anh: "Anh, anh thật sự đã buông bỏ được Hân Dư sao?"
"Không buông thì có thể làm gì nữa đây? Anh không đấu lại Lăng Diệu.

Anh có thể bất chấp mọi thứ mà tranh giành với anh ta, thế nhưng cuối cùng người chịu tổn thương cũng chỉ là Hân Dư mà thôi.” Giang Dật Hàn không ngốc, anh có thể cảm nhận được những biến hóa gần đây của Lê Hân Dư đối với Lăng Diệu, và còn ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu của Lăng Diệu khi nhắc đến Lê Hân Dư.

"Thế nên anh mới nhắc lại chuyện ba năm trước, muốn Lăng Diệu tự đi tìm chân tướng, muốn anh ta cảm thấy day dứt với Hân Dư, để rồi đối xử với Hân Dư tốt hơn?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui