Lê Hân Dư bỗng tỉnh táo một cách lạ thường mà đẩy tay anh ra: "Tôi không đi."
Bị anh ngộ nhận tình cảm, cảnh tượng này thật rung động lòng người, chỉ cần nghĩ tới thôi cô đã nổi cả da gà, nào dám về lại nhà họ Lăng.
Anh nhếch môi cười: “Em nghĩ em còn cách nào khác ư?"
Giống như quả bóng được bơm đầy nước, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn nằm trên giường.
Đúng vậy, chênh lệch giữa bọn họ quá lớn khiến cô không còn lựa chọn nào khác.
Đơn ly hôn này là con đường duy nhất để cô được giải thoát, nhưng con đường này chớp mắt đã bị anh ta chặn mất rồi.
"Tôi đi dọn đồ." Cô muốn mượn lý do này để kéo dài thời gian thêm một chút, nói không chừng sẽ nghĩ ra cách gì đó phản kháng lại.
Nhưng đến con đường nhỏ như vậy cũng bị Lăng Diệu chặn mất, anh nói: "Không cần dọn đồ, mẹ tôi thích em, sớm đã chuẩn bị sẵn đồ ở nhà cho em rồi, đồ em cần không thiếu một món nào."
Lê Hân Dư cuối cùng cũng hết cách, cô ngước mắt nhìn anh, chỉ nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô có gì đó kỳ lạ.
Nhưng là ở đâu thì cô cũng không rõ.
Ngồi trên xe của Lăng Diệu, được đích thân anh đưa về biệt thự nhà họ Lăng khiến tim cô không ngừng đập thình thịch.
Lăng Diệu kéo cô rồi ghì cô ngồi trên sofa trong phòng khách nhà họ Lăng, khi đối diện với bố chồng Lăng Tự và mẹ chồng Hách Ánh, cả người cô cứng đơ ra.
Tính cách bố chồng cô điểm tĩnh, còn mẹ chồng hòa nhã tốt bụng, rõ ràng đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng trông bà giống như chưa đến bốn mươi vậy.
"Cuối cùng cũng đưa vợ con về đây rồi, lâu như vậy rồi mẹ tưởng con đánh mất vợ của mình rồi nữa chứ.” Bà Lăng mỉm cười nhìn con trai, trêu anh: "Nếu con đánh mất người vợ này thật thì tổn thất lớn nhất chính là con đó."
Sắc mặt Lăng Diệu điềm đạm: "Mẹ, con biết rồi." "Lê Hân Dư, lần này con về rồi thì đừng chuyển ra ngoài nữa.
Trong nhà nhiều xe, lại có tài xế riêng, con muốn đi đâu cũng đều rất thuận tiện” Bà Hách Ách là người dễ gần, không hề tỏ dáng vẻ của một tiền bối.
Bà Lăng luôn cảm thấy người một nhà thì nên ở cùng nhau, nếu không trong nhà chỉ còn lại hai ông bà, sẽ rất cô đơn.
Lê Hân Dư vốn dĩ định đứng lên từ chối nhưng phần thịt ở eo cô lại bị Lăng
Diệu cấu mạnh.
Cô lập tức gật đầu: “Cảm ơn bác gái!"
Bà Lăng cũng không có ý gì khác mà cười nói: “Nha đầu ngốc này, ở nước ngoài lâu quen rồi, bây giờ vẫn chưa thay đổi gì hả, phải gọi chúng ta là bố mẹ."
Lê Hân Dư vẫn cứng nhắc gọi: “Mẹ, bố
Bà Lăng cười tươi như hoa: "Con gái ngoan, các con phải cùng nhau cố gắng nhé." “Hả?” Cố gắng, cố gắng gì cơ.
Bà Lăng nói: “Cố gắng sinh em bé, có con rồi gia đình mới hoàn chỉnh.
A Diệu nhà ta không thể cứ lông bông cùng Hướng Lập Hiên mãi được.
Cũng nên có vợ quản lại rồi.”
Ông Lăng chỉ biết gật đầu, vợ ông nói gì cũng đều đúng.
Nhìn dáng vẻ của bà Lăng, trong lòng Lê Hân Dư nghĩ, xem ra tình yêu và gia đình chính là sản phẩm tu dưỡng tốt nhất của người phụ nữ.
Hách Ánh cười với cô nói: “Hân Dư con phải cố gắng nhé, hạnh phúc là phải biết nắm giữ trong tay mình."
Cô gật đầu lia lịa, hạnh phúc của cô có lẽ là sau khi ly hôn, phải đối diện với một người chồng đáng ghét như vậy, cô hạnh phúc mới lạ.
"Con trai, phải biết trân trọng người trước mắt”
Lăng Diệu không nói lời nào, gật đầu một cách lạnh nhạt,
Khi bà Lăng cầm lấy tay hai người bọn họ rồi đặt lên nhau, đồng thời chúc họ sớm sinh em bé khiến tận đáy lòng Lê Hân Du bồng cám thấy có chút tuyệt vọng, xem ra trong thời gian ngắn không thể ly hôn được.
Giây phút ấy, cô bong hiểu ra tại sao mỗi lần Lăng Diệu nhìn thấy cô đều tó bộ dạng vô cùng đáng ghét đột nhiên lại thay đổi không ly hôn, chẳng lẽ anh muốn giữ lại cô để đối phó với gia đình?
Nếu như để đối phó với gia đình vậy thì trong thời gian ngắn sẽ không ly hôn được..