"Đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi." Anh tay cô, kiên quyết dẫn cô đi vào trong.
Cô không muốn vào nhưng lại không ra được bèn mở miệng châm chọc: “Anh mua nhiều vậy rồi còn chưa đủ sao? Tiền nhiều quá nên điên luôn à?"
Anh cũng không nổi giận: vậy, để anh khỏi bị tiền làm điên chết, giữ lại được cái mạng nhỏ này thì bà Lăng à, em cứ ngoan ngoãn vào trong xem với anh đi."
Lê Hân Dư hết cách, buộc phải theo anh đi vào.
Vừa vào đã lập tức có người tiếp đón, không biết Lăng Diệu đã nói gì với nhân viên bán hàng mà người nọ liền dẫn họ qua khu nghỉ ngơi để ngồi đợi: "Ngài vui lòng đợi một
Sáu chữ này được nói bằng tiếng Anh, Lê Hân Dư cũng chỉ nghe hiểu được mấy chữ này.
Lăng Diệu biết tiếng F, đây là điều mà cô không ngờ tới.
Sau khi đến nước F, anh không cho trợ lý, quản gia đi theo, suốt hành trình chỉ có hai người họ.
Hầu như việc giao tiếp với bên ngoài đều là một mình Lăng Diệu làm hết.
Cô không ngờ Lăng Diệu lại biết tiếng F.
Đây là một loại ngôn ngữ lãng mạn nhưng khó học và rất khi dùng tới.
anh làm gì?" Anh nhìn cô rồi cong môi cười.
"Anh học tiếng F từ lúc nào vậy?" "Năm nhất đại học, lúc đó cảm thấy không có chuyện gì để làm nên đã học."
Có một số người sở hữu sự ưu việt trời sinh, không có chuyện gì làm nên học thêm một ngôn ngữ chơi cho vui.
"Sao vậy, cảm thấy lúc anh nói tiếng F ngầu lắm à?"
Cô cong cong khóe môi cười như không cười với anh.
Lăng Diệu áp hai tay lên mặt cô, muốn kéo giãn biểu cảm kỳ lạ của cô.
Anh vừa mới véo thì quản lý đã vừa cười vừa bước đến: "Tình cảm của ngài Lăng và phu nhân thật tốt”
Lúc này Lăng Diệu mới bỏ tay ra rồi ngồi ngay ngắn.
Người lần này nói tiếng Trung, sự bất ngờ của Lê Hân Dư đều thể hiện rõ hết ở ảnh mắt.
Bởi vì họ là người Trung Quốc nên mới cố tình đổi một người biết tiếng Trung ra đón tiếp sao? Chất lượng phục vụ tốt đến vậy ư?”
Người quản lý cao lớn ấy nhìn ra sự nghi hoặc của Lê Hân Dư, bèn mỉm cười giải thích: "Bởi vì cấp trên có căn dặn, ngài Lăng và phu nhân là người Trung Quốc nên đã sắp xếp người biết tiếng Trung là tôi đón tiếp ở bên này." "Cấp trên đã căn dặn?” Lông mày của cô nhíu lại chặt hơn.
ra, ngài Lăng vẫn chưa nói cho phu nhân biết, là muốn cho cô một bất ngờ."
Bất ngờ? E là khiếp sợ thì đúng hơn.
Lăng Diệu hỏi: "Đồ "Chiếc nhẫn mà ngài đặt vừa hay đã được gửi đến vào hôm qua, ngài hãy xem thử, nếu kích cỡ nhẫn không phù hợp với phu nhân thì chúng tôi có thể cố gắng sửa lại nhanh nhất có
Quản lý vẫy vẫy tay, nhân viên bán hàng trước đó cầm theo một chiếc hộp gấm tinh xảo bước đến.
Quản lý giao hộp gấm vào tay Lăng
Anh mở hộp ra, một chiếc có thiết kế độc đáo lập tức xuất hiện ngay trước mọi người.
Lê Hân Dư có ngốc cỡ nào cũng đã thông suốt, đây là kế hoạch mà anh đã sắp xếp từ trước, thậm chí là một trong những lý do anh dụ cô đến nước F.
Cô đứng phát dậy, bàn tay đụng đổ ly nước trên bàn, nước lọc bị đổ đầy sàn, có một chút đã văng lên người
Diệu, anh đang làm gì vậy?” Cô lấy khăn giấy ra lau áo, tỏ ra hơi hoảng
Thế nhưng Lăng Diệu lại bình tĩnh lạ thường, đôi mắt sâu thầm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, anh nói một cách thâm tình mà kiên định: "Bà Lăng, anh nợ em một hôn lễ, và một chiếc nhẫn cưới."
Nhẫn của DEVOTION, cả đời chỉ có thể dùng thẻ căn cước để đặt làm một chiếc, cho dù có quyền thế lớn cỡ nào, có nhiều tiền đến đâu cũng không có ngoại lệ.
Điều này có ngụ ý là tình yêu chỉ một lần trong đời.
Anh lại đang làm gì đây?
Sau bấy nhiêu chuyện như vậy, ngay lúc cuộc hôn nhân này đã tan tành mà anh lại nói muốn cho cô một hôn lễ, còn đặt làm một chiếc nhẫn như vậy nữa..