Giang Nhiên Nhiên vội vàng che chắn cho Lê Hân Dư, gọi phục vụ đến lôi Y Nghê ra, rồi rút khăn giấy cho Lê Hân Dư lau qua loa, kéo cô chạy: “Mụ đàn bà ấy điên rồi, la lối đánh đập hăng khiếp, đúng là đáng sợ mà!"
Chạy ra khỏi tiệm cà phê, đến đầu đường cả hai mới hoàn hồn trở lại.
Giang Nhiên Nhiên ôm ngực, hồn bay phách lạc: “Từ trước tới giờ mình không biết một người phụ nữ đoan trang khi lật mặt lại có thể cắn người như một chó điên vậy."
So với Giang Nhiên Nhiên, Lê Hân Dư có vẻ điềm tĩnh hơn, chỉ là có chút thất vọng: “Bở vậy mình mới muốn ly hôn, nếu không ly hôn những chuyện này sẽ liên tục tìm tới mình.
Hôm nay là Y Nghê, ngày mai có thể là người khác.."
Trước đây kết hôn xong cô ra nước ngoài luôn cũng là có nguyên do cả.
Người đàn ông này Lăng Diệu quá thu hút phụ nữ.
Không cần biết là anh cố ý hay vô ý, chỉ cần đứng ở đó cũng có hàng nghìn cô gái đủ thể loại bám lấy anh.
Gả cho anh thì những chuyện như hôm nay là không thể tránh khỏi.
Trong lòng Lê Hân Dư biết, Lăng Diệu sinh ra trong gia đình giàu có, những thứ xã giao là không tránh được, hi vọng người đàn ông này một lòng một ý yêu mình? Khả năng là rất rất nhỏ.
Giang Nhiên Nhiên bùi ngùi: “Hân Dư, tâm thái của cậu tốt thật, xảy ra bao nhiều chuyện vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu như mình học được một ít từ cậu, có lẽ...!anh ấy đã thích mình rồi." Lê Hân Dư ngạc nhiên: “Cậu có người mình thích rồi?"
Giang Nhiên Nhiên giọng nói trầm xuống: “Ừ, thích cũng được mấy năm rồi." “Cậy ấy, cứ là chính mình đi, duyên phận là do ông trời." Lê Hân Dư không nghĩ gì nhiều, chỉ lên trời, nhẹ nhàng khuyên giải Giang Nhiên Nhiên.
Giang Nhiên Nhiên cũng nhìn theo lên trời, rồi lại nhìn ra đằng trước, sau đó chớp mắt ranh mãnh: “Người chồng ông trời tặng cho cậu tới rồi kìia."
Lông mày cô khẽ cau lại: “Ý cậu là gì?"
Không cần Giang Nhiên Nhiên giải thích, xe của Lăng Diệu đã đô trước mặt bọn họ, cánh cửa ô tô từ từ hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú phi phàm của Lăng Diệu.
Lăng Diệu hoàn hảo giống như con cưng của thượng đế, bàn về địa vị thân phận, anh đứng ở vị trí cao nhất trong giới thượng lưu, bàn về tướng mạo, từ đường nét đến vóc dáng tinh tế đến nỗi không tìm ra chút tì vết nào.
"Lên xe." Lăng Diệu chỉ hời hợt thốt ra hai chữ nhưng lại khiến người khác cảm thấy như đang ép người vậy.
“Đi đâu?” Hân Dư chau mày không muốn lên xe của anh, đặc biệt sau khi xảy ra chuyện không vui khi nãy cùng với người đàn bà của anh ta”.
"Hôm nay có tiệc rượu, em đi cùng với tôi." Tâm trạng của Lăng Diệu rất tốt, cũng không hề có chút gọi là không nhẫn nại, lộ ra bộ dạng của một người đàn ông tốt.
Nếu như không trải qua màn suýt thì bị người phụ nữ của anh ta xé xác ra, cô đã nghĩ anh là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt rồi.
Lê Hân Dư ngập ngừng, quay người nói với Giang Nhiên Nhiên: "Xin lỗi Nhiên Nhiên, mình phải đi rồi, cậu kêu anh Dật Hàn đến đón cậu được không?"
Giang Nhiên Nhiên giơ tay ra dấu ok, dí dóm nói: "Không vấn đề"
Hân Dư lúc này mới kéo cửa cánh xe sau chuẩn bị lên xe.
Không mở được cửa, cô chỉ còn cách nhìn Lăng Diệu: “Mở giúp tôi khóa giữa, cánh xe không mở ra được."
Ngón tay Lăng Diệu nhẹ nhàng đánh nhịp trên vô lăng, nói: "Ngồi ghế trước."
Cô hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau khi chuẩn bị sẵn tinh thần mới ngồi vào vị trí bên cạnh anh.
Con người Lăng Diệu trông ăn mặc chỉnh tề là vậy nhưng thực chất là một tên lưu manh thối tha chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Quả nhiên cô vừa ngồi lên xe, Lăng Diệu đã chồm tới áp sát cơ thể cô, sống mũi gần như chạm vào sống mũi cô.
Cô hoang mang, vô số cảm xúc xẹt qua trong mắt, nhưng không hề có vé căng thẳng.
Hai ngày nay, Lăng Diệu đã thăm dò không biết bao nhiêu lần, cho tới tận bây giờ anh mới xác nhận rằng cô vợ bé nhỏ của mình quả thực không thích anh dù chỉ một chút..