Lê Hân Dư nhướn mày, không hiểu tại sao trong một đêm mà tính tình của em gái cô lại trở nên xấu đi như vậy.
Nhưng dù sao em gái cô cũng là bệnh nhân, cô cũng không thể so đo với người bệnh, cô đành nhường nhịn nói: “Nhã Trí, em đang bị bệnh đừng hở ra là cáu giận, cố gắng nằm dưỡng bệnh cho khỏe, cho dù em muốn giết chị cũng phải dưỡng bệnh cho khỏe rồi hãy tính sau.
Lê Nhã Trí cảm thấy Lê Hân Dư đang khiêu khích cô ta.
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai bảo chị tới! Sao chị lại biết tôi xảy ra chuyện chứ? Không phải tôi đã dặn không được phép nói ra chuyện này rồi sao? Ai nói ra chuyện này thì tôi sẽ giết người đó sao?” “Mẹ chỉ là lo lắng cho em, cho nên mới gọi điện cho chị đến đây.
“Bà già Viên Vũ đáng chết này, rốt cuộc bà ta có cần tôi nữa không? Có phải bà ta muốn nhìn thấy tôi chết mới cam lòng không? Các người đều muốn thấy tôi xấu mặt có đúng không?” Lê Nhã Trí gào thét.
“Nhã Trí, sao tự dưng em lại trở tính trái khoáy như vậy?”
Trước đây cho dù Lê Nhã Trí có nạt nộ cô nhưng không đến nỗi kêu bố mẹ cút đi, lại còn gọi mẹ là bà già đáng chết.
Lê Hân Dư cảm thấy bây giờ cô ta đang đứng bên bờ vực sụp đổ, giống như bất chấp tất cả chỉ muốn tìm người chết chung với cô ta mà thôi.
“Còn không phải là bởi vì chị sao? Chị chính là sao chổi trong số mạng của tôi mà!” Lê Nhã Trí điên cuồng giãy giụa làm động đến kim truyền nước trên mu bàn tay, máu chảy ngược trở lên bình nước truyền.
Từ nhỏ tới lớn tất cả mọi người đều khen chị gái cô ta xinh đẹp, học giỏi, xuất sắc hơn cô ta mọi mặt.
Sau này bố cô ta còn tìm đủ mọi cách để gả chị gái cô ta vô nhà họ Lăng tốt nhất, nhưng còn cô ta thì sao? Hoàn toàn trắng tay!
Tất cả mọi thứ đều bị người chị gái lớn hơn cô ta vài tuổi cướp hết.
Lê Hân Dư thấy tâm trạng Lê Nhã Trí quá kích động, cô cũng không dám nói chuyện tiếp nữa: “Y tá, ghim lại kim con bé đi.
Y tá mới vừa đi tới bên giường Lê Nhã Trí đã bị Lê Nhã Trí tát một cái: “Không cần chị làm bộ làm tịch!” “Chị đi ra ngoài trước, em bình tĩnh một chút, đừng làm tổn thương đến cơ thể em.
Ngôn Tình Ngược
Lê Nhã Trí cười khẩy một tiếng: “Tôi chỉ hy vọng chị mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Lê Nhã Trí hơi khựng lại.
Cô không hiểu tại sao em gái cô đột nhiên lại có thù địch cô như vậy, cho dù cô ta thích Lăng Diệu cũng không thể tỏ ra đối chọi gay gắt như thấy kẻ thù như vậy chứ?
Cô ta có muốn hận thì cũng hận kẻ đã làm cho cô ta mang thai nhưng lại không chịu trách nhiệm kia.
Tại sao cô ta lại nói tất cả mọi chuyện là bởi vì cô chứ?
Hoặc là có khả năng đúng là có liên quan đến cô nhưng cô cũng không dám suy nghĩ sâu thêm.
Chỉ hy vọng hiện thực không giống với những gì cô suy đoán.
Lê Hân Dư mới vừa kéo cửa phòng ra, Viên Vũ đã chặn ở cửa, kéo tay cô sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi, Nhã Trí đã nói rồi à? Rốt cuộc là kẻ khốn kiếp nào hại con gái của mẹ?
Lê Hân Dư mệt mỏi lắc đầu: “Lúc này tâm trạng của em ấy rất kích động, con không hỏi chuyện này, thôi thì đừng ép buộc con bé quá, đợi sau khi cơ thể con bé hồi phục rồi hãy hỏi sau.” “Con không quan tâm em gái mình như thế sao? Mẹ đúng là nhìn lầm con rồi.
Bây giờ nó đã không chịu nói, chờ đến sau này nó có chịu nói không? Mẹ không cam lòng, mẹ muốn kẻ rác rưởi kia phải chịu báo ứng!” Viên Vũ thay đổi vẻ hiền hòa trước đây, trở nên nóng nảy.
“Mẹ, là lỗi của con.
Chờ cơ thể của con bé đỡ hơn rồi con sẽ đi hỏi sau, được không?” “Bây giờ con không thể hỏi được sao? Nếu để lâu, gã đàn ông kia chạy mất rồi thì sao? Mẹ muốn cái thằng đó phải chịu trách nhiệm!”
Lê Hân Dư đầu tiên là bị em gái mắng một trận, bây giờ lại bị Viên Vũ vô cớ trách mắng một trận, lòng đau âm ỉ: “Mẹ, sẽ không đâu, con..." “Con không muốn hỏi thì đừng hỏi nữa, để mẹ đi hỏi nó!” Viên Vũ hất tay cô, tức giận đẩy cô sang một bên..