JZ là một công ty thương hiệu thời trang mà Lăng Diệu tặng cho Lê Hân Dư.
Công ty đã có hệ thống vận hành riêng, nội bộ phân công rõ ràng, hoạt động rất tốt, chỉ thiếu một người chủ mà thôi.
Thật ra Lê Hân Dư cũng biết có một bà chủ như cô hay không, đối với hoạt động của công ty này mà nói cũng không có gì thay đồi.
Nhưng theo nguyên tắc làm người làm việc phải có trách nhiệm, khi rảnh rỗi cô vẫn sẽ chạy đến công ty JZ, ở lại trong công ty để học hỏi một số thứ
Nhưng có thực sự không phải người làm kinh doanh, chỉ cần nhìn vào những thứ bảng biểu và báo cáo này là cô liền nhức đầu khủng khiếp.
Học hỏi trong công ty cả ngày mà kiến thức vẫn nửa vời như cũ.
Lê Hân Dư đã không ôm hy vọng gì với đầu óc của mình.
Lúc tan ca, cùng các công nhân viên của JZ rời khỏi công ty, cô về thẳng trang viên Ngự Thủy.
Cô nghĩ tối nay trở về vẫn phải nói rõ với Lăng Diệu, cô vẫn không muốn nhận công ty này.
Vốn dĩ nó đang hoạt động rất tốt, kiểu người không biết quản lý cũng không biết kinh doanh như cô tham gia vào sẽ chỉ làm phản tác dụng.
Cô không nhiều tiền nhưng cũng không thiếu tiền.
Ở bên anh, duy trì cuộc hôn nhân này không phải vì để chia tiền của anh, mà chỉ là vì hai chữ “hôn nhân” này mà thôi.
Trên đường đi Lê Hân Dư đã sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, định trở về sẽ nói rõ ràng với Lăng Diệu
Công ty này, cô vẫn không muốn nhận.
Trùng hợp là đúng giờ cao điểm tan ca thứ sáu, tình trạng kẹt xe trên đường rất nghiệm trọng.
Khi cô trở về trang viên Ngự Thủy thì trời cũng đã tối
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lăng Diệu ngồi dựa vào ghế sofa, im lặng như một bức tượng, ngay cả đèn cũng không bật, trong phòng tối đen như mực.
Lê Hân Dư mò công tắc và bật đèn lên.
Thoáng chốc, căn phòng rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh vàng ấm áp.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy, ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Lăng Diệu xoay người lại nhìn cô, đôi mắt vẫn đang đắm chìm trong bóng tối, đột nhiên bị ánh đèn kích thích, mắt vằn lên tia máu đỏ, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Lê Hân Dư hơi lo lắng, bước về phía trước và đặt tay lên trán anh: “Anh làm sao vậy, có phải trong người không khỏe không?"
Anh bỗng nắm chặt tay cô, nhìn cô mà không nói lời nào.
Lê Hân Dư cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay anh bình thường, chắc là không bị sốt nên đã yên tâm: “Đã ăn tối chưa? Anh muốn ăn gì, hôm nay em làm hai món cho anh ăn được không?"
Nhưng anh vẫn nắm tay cô như cũ, không hề buông ra mà ngược lại càng nắm chặt hơn.
Cô cảm thấy Lăng Diệu hơi lạ: “Anh làm em đau đó.”
Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, cô nghĩ rằng Lăng Thị đã xảy ra chuyện gì, anh phiền muộn trong lòng nên cũng im lặng và không nói gì nữa.
Lăng Diệu dùng sức kéo cô vào trong lòng mình, để cô ngồi xuống đùi mình.
Một bàn tay to của anh ôm chặt eo cô còn một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, vuốt ve một cách bực bội, cuối cùng cầm tay cô trực tiếp chạm vào môi cô: “Lê Hân Dư, em có gì muốn nói với anh không?”
Cô tưởng là Lăng Diệu đã đoán được chuyện cô không muốn nhận công ty.
Sau một hồi, mới gật đầu nói: “Có
Chuyện này kéo dài càng lâu càng không tốt, chi bằng nói sớm cho rõ ràng.
Lăng Diệu giữ cằm cô trong cơn thịnh nộ, để cô nhìn vào với mắt mình: “Em còn định giấu anh tới khi nào, nếu anh không hỏi, có phải em định cả đời này cũng không nói cho anh biết đúng không?! “Lăng Diệu, anh làm sao vậy?” Lê Hân Dư không hiểu cơn giận dữ của anh đến từ đâu.
Chỉ là một công ty, nhận hay không nhận đều là sự lựa chọn của cô, chứ không có ý che giấu.
Đúng là cô lật lọng, lúc đầu là đồng ý nhận nhưng bây giờ muốn đổi ý
Nhưng chuyện này vẫn có thể thương lượng lại, cô cũng đâu chưa nói gì đã làm việc xấu sau lưng anh, tại sao anh lại nổi giận đến mức như vậy?.