Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


**********
Chương 264 Lời khẩn cầu của bà Lê
Con người Lăng Diệu luôn mang đến cho bạn sự bất ngờ và lãng mạn lớn nhất trong lúc bạn không chút đề phòng.

Có lẽ đó là một hành động, hoặc có thể chỉ là một vài chữ.

Lúc trước họ kết hôn vốn dĩ không có mặt, giấy đăng ký kết hôn cũng là nhờ chạy chọt quan hệ làm, nhưng giờ anh luôn nhớ đến ngày kỷ niệm kết hôn của họ.

Đôi mắt Lê Hân Dư cong cong, nụ cười ấm áp lan tỏa đến đáy lòng
Anh thực sự quan tâm đến cuộc hôn nhân này và bắt đầu bảo vệ nó.

Lê Hân Dư bị giày vò ác liệt, ngày hôm sau không chịu đến công ty với anh, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ đùng đùng ôm lấy cô hôn sâu thật sâu rồi một mình rời đi.

Sau khi Lăng Diệu đi, cô lại leo lên giường làm ổ ngủ tiếp.

Mãi đến trưa mới thức dậy, chuẩn bị hâm lại đồ ăn thừa tối qua để ăn trưa.

Lúc này cô lại bị bà Lê gọi điện kêu ra ngoài.


Lê Hân Dư lập tức thả đồ đang cầm trong tay xuống, thay quần áo vội vã chạy đi.

Viên Vũ đã đến từ sớm, chọn món và ngồi đợi trong nhà hàng.

“Mẹ, trên đường hơi kẹt xe, xin lỗi đã để mẹ chờ lâu.” “Không sao, mẹ đến sớm vừa lúc có thể chọn món trước.” Viên Vũ âu yếm nhìn con gái: “Mẹ biết con thích ăn gì, mẹ cũng đã lâu không ngồi chung bàn ăn cơm với con.

Kể từ khi Lê Hân Dư được gả vào nhà họ Lăng, cơ hội để mẹ con họ ở cùng nhau thực sự rất hiếm.

Lê Hân Dư nắm lấy tay của Viên Vũ, dịu dàng nói: “Mẹ, nếu như mẹ nhớ con, có thể gọi con ra ngoài ăn bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Viên Vũ tối đi.

Gọi nó ra ngoài ăn chứ không phải đến nhà nó ăn.

Con bé Lê Hân Dư này, cuối cùng cũng xa cách với bà rồi.

Viên Vũ đến sớm, đã chọn món trước, tất cả đều lần lượt được dọn lên.


Lê Hân Dư biết mẹ đối xử tốt với mình nên cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ thưởng thức bữa ăn này.

Nhưng ăn đến cuối lại khiến cô khó nuốt trôi.

“Hân Dư, mẹ biết con là đứa con ngoan, cũng biết cuộc hôn nhân của con và cậu Lăng từ lúc bắt đầu đã không dễ dàng.

Mẹ đã nhìn con đi suốt chặng đường.

Từ sau khi cắt bỏ tử cung, cả người em gái của con đều không ổn, cũng không láo nháo như trước nữa, như biến thành người khác vậy, lầm lì lầm lịt cả ngày” “Bác sĩ nói đó là bệnh trầm cảm nhưng con bé lại không chịu đến bệnh viện.

Viên Vũ vừa nói vừa lau nước mắt.

Lê Hân Dư lấy khăn giấy đưa cho bà, không nỡ để bà rơi nước mắt, mặc dù cô ngày càng muốn tránh xa ngôi nhà đó nhưng vẫn bằng lòng lùi một bước: “Vậy con sẽ tìm thời gian, quay về khuyên nhủ em ấy.

Hoặc là con sẽ giúp em ấy tìm một bác sĩ tâm lý giỏi hơn?” “Không cần đầu, những việc này mẹ và bố con đã làm rồi nhưng không có chút tác dụng nào.

Lê Hân Dư dừng lại, chờ Viên Vũ ngừng khóc rồi mới hỏi: “Mẹ, mẹ nói với con những điều này là muốn con làm gì?” “Nhã Trí thích cậu Lăng, con bé thích đến mức sẵn sàng sinh con cho cậu Lăng, vì cậu Lăng mà sảy thai, thậm chí mất cả tử cung.

Viên Vũ nghẹn ngào, bà nắm lấy tay con gái, tha thiết đưa ra lời đề nghị của mình: “Nhã Trí nó đã đánh mất thứ quý giá nhất của một người phụ nữ rồi, con có thể vì em gái mà nhượng bộ một chút không.

Lê Hân Dư sửng sốt: “Mẹ, mẹ có biết mẹ đang nói gì không?" “Mẹ biết, tất nhiên mẹ biết mình đang nói gì, nhưng mẹ thực sự hết cách rồi, mẹ không đành lòng để em gái con biến thành bộ dạng như bây giờ.

Bệnh trầm cảm cũng là một căn bệnh, sẽ chết đó! Giờ có bao nhiêu người chết vì trầm cảm, mẹ sợ con gái của mẹ bỗng nhiên nói mất là mất."
Con gái của mẹ bỗng nhiên nói nói mất là mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận