Trong lòng Hướng Lập Hiên rất bức bối nhưng anh ta vẫn ôn tồn giải thích: “Không phải là Lăng Diệu, tôi là Hướng Lập Hiên.
Lăng Diệu bảo tôi đến chăm sóc cô
Lê Hân Dư không tin, cô ngước mặt lên cổ gắng hết sức để nhìn rõ người đang bế cô
Cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì sắc mặt Hướng Lập Hiên đã thay đổi trước.
Hướng Lập Hiên vốn dĩ tưởng rằng Lê Hân Dự xô xát với Lê Nhã Trí chỉ là trò đùa trẻ con, không cẩn thận đập đầu xuống đất.
Nhưng mà khuôn mặt Lê Hân Dư bị phỏng, trên trán còn rách một vết lớn để lại mảng máu, đâu có giống trò đùa trẻ con?
Cho dù Lê Hân Dư bị điên thì cũng không thể lấy nước sôi tạt lên mặt mình!
Rốt cuộc Lê Nhã Trí có phải là em ruột của cô ấy không?
Có em gái nào ra tay độc ác với chị ruột của mình như thế không?
Lê Nhã Trí bị đạp một cú, vừa khéo đập lên mảnh thủy tinh vỡ, tay cô ta toàn là máu.
Cô ta không ngờ Hướng Lập Hiện bỗng nhiên xuất hiện, cô ta đau đớn đứng lên muốn lấy lòng.
Nhưng mà cô ta vừa tới gần đã bị Hướng Lập Hiên tát một cái.
Đàn ông vốn đã mạnh hơn phụ nữ, huống chi
Hướng Lập Hiên còn dùng hết sức.
Cái tát khiến nửa bên mặt của Lê Nhã Trí lập tức sưng phù lên ngay, khóe miệng cũng ứa máu.
Lê Nhã Trí muốn giải thích, kết quả là Hướng Lập Hiên đã đạp cô ta một cú sau đó bể Lê Hân Dư đi ra ngoài: “Tiện nhân, lát nữa tôi sẽ trở lại tính sổ với cô.
Lê Nhã Trí hoảng hồn, không phải Hướng Lập Hiên thấy được hành động mờ ám của cô ta chứ?
Cô ta vẫn còn chưa kịp trả thù, không thể để bị bắt như vậy.
Lê Nhã Trí muốn chạy ra ngoài.
Nhưng ở cửa lại có bốn nhân viên bảo vệ đang canh giữ, bọn họ chặn cô ta lại.
Nhân viên bảo vệ thấy cô ta muốn đi, bèn đè cánh tay cô ta lại, kéo trở về phòng đóng cửa phòng “rầm” một tiếng.
Hướng Lập Hiện bảo bốn nhân viên bảo vệ ở lại đây canh chừng Lê Nhã Trí, không cho cô ta chạy lung tung ra ngoài kiếm chuyện, càng không cho cô ta phá hoại bất cứ thứ gì ở đây.
Lê Nhã Trí ở chung với một đám người khác phái trong một không gian, cô ta lại nhớ tới cảnh tượng của buổi tối hôm đó, hai gã đàn ông kia lôi cô ta vào bụi cỏ...!.
Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRÙMTRUY ỆN.ne t --
Lê Nhã Trí ôm chặt quần áo của cô ta, trong lòng đau âm ỉ.
“A...!Cô ta gào lên, ôm đầu muốn chạy ra ngoài.
Cô ta không thể lại bị mấy kẻ dơ bẩn kia đụng vào nữa, cô ta cảm thấy bản thân mình dơ bẩn đến đáng sợ.
Nhân viên bảo vệ nào dám thả cô ta đi, giữ người cô ta lại, khống chế cô ta.
Người phụ nữ này là nhân vật nguy hiểm của trang viên Ngự Thủy, nếu xử lý không tốt mà bị mất việc còn đỡ, bị phạt liên đới mới là khổ nhất.
Đối với người phụ nữ như kẻ điên này bọn họ không thể lơ là được.
Vốn dĩ hai người đàn ông đã dư sức đối phó một người phụ nữ nhưng vì lý do an toàn nên
Lăng Diệu đã sắp xếp bốn người.
Mấy nhân viên bảo vệ kéo Lê Nhã Trí lại, trong lúc tiếp xúc tay chân sợi dây thần kinh yếu ớt nhất của cô ta bị đụng vào, cô ta vùng vẫy tránh thoát tay của nhân viên bảo vệ, điên cuồng cởi áo ra: "Không phải các người muốn cơ thể của tôi sao? Tôi cho các người là được.
Trong mắt Lê Nhã Trí khuôn mặt của bốn người đàn ông trước mặt này dường như chồng lên gương mặt của hai gã đàn ông tối đó.
“Tôi sẽ cho các người, các người cũng phải giống như lần trước, làm xong thì thả tôi đi.
Lê Nhã Trí nói xong thì đã cởi sạch quần áo trên người ra.
Bốn nhân viên bảo vệ trung niên cũng không biết nên nhìn đi đâu, vốn dĩ bọn họ chỉ là đến trông chừng người chứ quả thật là không muốn làm chuyện khác.
Nhưng người phụ nữ này lại cởi sạch quần áo trước mặt bọn họ là chuyện gì chứ...!
Có điều con gái nhà có tiền này đúng là da mềm thịt trắng mà.
Một nhân viên bảo vệ hơi trẻ tuổi trong số đó không chịu nổi cám dỗ, không nhịn được liếc nhìn thêm mấy cái, nhìn nhiều rồi thì nổi lên ham muốn..