Lê Hân Dư nhìn hai kẻ ấu trĩ này đấu võ mồm, không nhịn được cười trộm.
Hai người này đồng loạt trừng mắt với cô, hỏi cô cười cái gì.
Cô đành phải luôn miệng nói không cười cái gì, chỉ cảm thấy hai người họ một người đẹp trai, một người xinh gái thôi.
Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng rất dễ dụ, biết rõ là cô nói dối nhưng nghe cũng vui nên cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Lê Ngưng đâm chọc Hướng Lập Hiên khắp nơi, ước muốn thể hiện tư thái cao lớn đỉnh đạc trước mặt Lê Hân Dư của Hướng Lập Hiện không có cách nào thực hiện được.
Thấy dáng vẻ Lê Hân Dự luôn nhìn họ cười thì Hướng Lập Hiện biết có lẽ hình tượng của mình trong lòng Lê Hân Dư chính là một diễn viên hài.
Cho dù anh ta có khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm (1) thì anh ta cũng chỉ có thể ở vị trí của Tổng Tiểu Bảo (2).
(1) (2): Ngô Diệc Phàm là sao nam trẻ tuổi đẹp trai, Tống Tiểu Bảo là diễn viên hài.
Hướng Lập Hiên thở dài, nhưng cũng chấp nhận.
Tống Tiểu Bảo thì Tổng Tiểu Bảo, Lê Hân Dư vui vẻ là anh ta sẽ chấp nhận.
Tuy nhiên để trả đũa cho nên Hướng Lập Hiện bỏ Lê Ngưng lại, buổi chiều lúc đến bệnh viện kiểm tra anh ta chỉ đưa một mình Lê Hân Dư đi.
Hôm nay phải đi tháo băng, nếu như không có vấn đề gì lớn thì sau này có thể không cần đến bệnh viện nữa.
Nếu như hồi phục không tốt sẽ để lại sẹo, có thể sau mấy tháng lại phải đến kiểm tra xem có thể làm thủ thuật bỏ sẹo đi được không.
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Có người chờ sẵn ở quầy tiếp đón, vừa nhìn thấy họ tới thì đưa họ vào phòng khám đặc biệt.
Bác sĩ bảo Lê Hân Dư ngồi xuống và chuẩn bị tháo băng.
Vẻ mặt Lê Hân Dư bình tĩnh.
Hướng Lập Hiên kéo cái ghế tựa sang ngồi ở bên cạnh cô, động tác của bác sĩ bị anh ta cắt ngang, thấy anh ta làm xong lại đưa tay lên, tiếp tục gỡ nó ra.
“Chờ một chút!”
Hướng Lập Hiên hít sâu rồi thở ra một hơi, nhìn dáng vẻ anh ta còn căng thẳng hơn cả Lê Hân Dư.
Bác sĩ đáng thương lần thứ hai bị cắt ngang.
Hướng Lập Hiên lại đi túm lấy tay Lê Hân Dư, nắm thật chặt: “Nếu cô căng thẳng thì nằm tay tôi đi.” “Biết rồi, tôi không căng thẳng mà là anh đang căng thẳng đấy.” Lê Hân Dư khẽ cười, mở miệng thì thầm.
Hướng Lập Hiện nằm tay cô thật chặt: “Tôi căng thẳng chứ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng rối loạn như này chính là đi cùng cô, sao tôi có thể không căng thẳng được.
Lê Hân Dư nghiền ngẫm nhìn anh ta: “Có phải khi còn bé anh cũng sợ tiêm và uống thuốc đúng không? Vậy anh có sợ máu không?" “Tôi không sợ mấy thứ này, tôi chỉ sợ cô có sẹo” Hướng Lập Hiện lầm bầm.
Giọng nói không lớn nhưng Lê Hân Dư vẫn nghe rõ.
Cô ngây cả người, nhìn qua chỗ tay hai người giao nhau, đột nhiên cô cảm giác được lòng bàn tay nóng ran lên giống như bị cái gì đó làm bỏng.
Đột nhiên cô rút tay mình về, bác sĩ đang chuẩn bị tháo băng cho cô lại bị giật mình.
Lần thứ ba bị cắt ngang, bác sĩ im lặng để tay xuống, không dám làm nữa, đợi đến khi họ nói xong hãy tháo bằng đi, chẳng may không cẩn thận đụng phải chỗ nào thì mình không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Lê Hân Dư thấy cánh tay của Hướng Lập
Hiện cứng đờ ở đó, cũng cảm thấy vừa rồi biểu hiện của mình có vẻ không hay lắm.
Cô đan hai tay của mình vào nhau và xoa đi xoa lại.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ, không phải là Hướng Lập Hiên đối với cô
Sẽ không, sẽ không đâu, chắc chắn là cô nghĩ nhiều.
Sao Hướng Lập Hiên lại có thể có loại ý nghĩ đó đối với mình, nếu như không phải là vì Lăng Diệu đã dặn dò thì có lẽ ngay cả nhìn mình nhiều một chút anh ta cũng sẽ không làm.
.
Truyện Khác
Anh ta giữ chặt như thế là vì sợ không chăm sóc tốt cho mình, chờ đến khi Lăng Diệu về thì khó mà giải thích.
Nhất định là như vậy.
Bầu không khí có chút lúng túng, Hướng Lập Hiện cũng ý thức được những gì vừa rồi mình làm không thích hợp, có lẽ là thời gian này ở chung khiến anh ta lợi lỏng sự kiềm chế của mình.
Anh ta dừng một chút rồi đứng lên, nói với bác sĩ: “Tháo băng cho cô ấy đi.”.