Chỉ có một điều Lê Hân Dư nghĩ thế nào cũng không hiểu: “Cậu quên người đó rồi sao?”
Vì người đàn ông đó mà Giang Nhiên Nhiên đòi sống đòi chết, thậm chí uống rượu say rồi nhảy sông.
Nếu thật sự khắc cốt ghi tâm như vậy, liệu có thể dễ dàng quên đi như thế không?
Vừa quay người liền kết hôn với Giang Dật Hàn, rốt cục là thật sự đã quên người đó hay thật ra Giang Nhiên Nhiên từ bỏ tình yêu của mình?
Cho dù như thế nào thì Lê Hân Dư cũng đều hi vọng Giang Nhiên Nhiên có thể vui vẻ hạnh phúc, sống cuộc sống mà mình mong muốn, chứ không phải là chấp nhận buông xuôi.
Lê Hân Dư cũng đã từng không thèm quan tâm chút nào.
Khi đó cô kết hôn với Lăng Diệu nhưng không ai hiểu ai, không ai muốn duy trì cuộc hôn nhân này.
Khoảng thời gian đó chỉ cần vừa nhắc tới cuộc hôn nhân của mình là cô liền cảm thấy giày vò, khó khăn.
Mà bây giờ họ đã yêu nhau, chỉ còn lại hạnh phúc ngập tràn.
Lê Hân Dư biết hôn nhân không có tình yêu khó khăn cỡ nào.
Cô hi vọng Giang Nhiên Nhiên có thể sống tốt.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc người đó là ai? Cậu thật sự có thể buông tay được sao?” “Đương nhiên, cậu biết xưa nay mình không bao giờ bạc đãi bản thân mà, mình muốn kết hôn, mình sẵn lòng kết hôn thì mới có lễ cưới này.” Giang Nhiên Nhiên nhướn mày, tự tin nói.
Lê Hân Dư thở phào nhẹ nhõm, cô hi vọng mỗi câu nói của Giang Nhiên Nhiên đều là xuất phát từ nội tâm.
Sau đó cô không nói thêm gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn thợ trang điểm làm tóc cho Giang Nhiên Nhiên.
Cô vẫn có chút ngưỡng mộ.
Cuộc hôn nhân của Lê Hân Dư và Lăng Diệu ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng là người khác đi làm cho, càng đừng nói đến việc có một lễ cưới đàng hoàng.
Dường như Giang Nhiên Nhiên không nhìn ra sự thất vọng trong mắt Lê Hân Dư.
Khi trang điểm xong xuôi, cô ta đứng dậy dang hai tay ra, xoay một vòng với Lê Hân Dư: “Có đẹp không?”
Lê Hân Dư gạt chút tiếc nuối trong lòng mình đi, cẩn thận quan sát Giang Nhiên Nhiên: “Rất đẹp!” “Đẹp thật không? Đừng có gạt mình, có chỗ nào không hợp thì phải nói với mình, nếu không đẹp, mình sẽ bảo họ chỉnh lại lần nữa.
Lễ cưới chỉ có một lần trong đời, rất là quan trọng, mình nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp thì đời này mới không tiếc nuối.
“Thật sự rất đẹp!” Lê Hân Dư nhìn Giang Nhiên Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cho dù cậu ấy có muốn hay không thì ít ra hôn nhân của cậu ấy cũng khởi đầu tốt đẹp, khởi đầu bằng một nghi lễ hoa lệ.
Mà cuộc hôn nhân của cô tuy bắt đầu rất đột ngột nhưng ít ra bây giờ cũng tốt đẹp.
Lăng Diệu đối xử với cô rất tốt, như vậy là cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Giang Nhiên Nhiên bĩu môi, xoay người trước gương, nhìn đi nhìn lại rồi vẫn đưa ra ý kiến khác: “Giúp tôi đổi cái hoa cài này thành trâm cài tóc đi
Hai nhà thiết kế liếc nhìn nhau một cái, thiết kể trưởng đứng ra giải thích: “Cài hoa phù hợp với khí chất của cô hơn, trâm cài tóc quá trưởng thành chững chạc.”
Thế nhưng Giang Nhiên Nhiên lại kiên quyết: “Nhưng trâm cài tóc cũng thanh lịch dịu dàng hơn.
“Nhiên Nhiên, có lẽ hoa cài hợp với cậu hơn một chút.
Lê Hân Dư nhìn một chút, cũng khuyên nhủ cô ta.
“Nhưng có thể anh ấy không thích kiểu này.” Giang Nhiên Nhiên rất cố chấp, chờ thợ trang điểm giúp cô ta đổi xong thì mới hài lòng.
Ngắm nhìn mình trong gương, Giang Nhiên Nhiên bình tĩnh nói: “Anh ấy thích phụ nữ thanh lịch dịu dàng nhất, nhìn thấy tớ như vậy chắc anh ấy sẽ thích.
Lê Hân Dư cảm thấy biểu hiện của Giang Nhiên Nhiên hơi kỳ lạ.
Hình như cậu ấy rất để ý đến Giang Dật Hàn, chẳng lẽ người cậu ấy vẫn luôn thích mà mình chưa từng gặp chính là Giang Dật Hàn?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu khiến Lê Hân Dư giật mình.
Giang Nhiên Nhiên nhìn cô cười, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, người tới vội vã nói: “Không xong rồi, không thấy cậu cả đâu!”.