Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, cho dù Giang Dật Hàn không tắt nguồn điện thoại nhưng cô ta gọi liên tiếp mấy cuộc mà anh cũng không nghe máy.
Giang Nhiên Nhiên cầm di động, không ngừng gọi điện thoại cho Giang Dật Hàn, hi vọng anh có thể nghe máy.
Cô ta xách váy đi ra khỏi khách sạn, trên đường người đến người đi, xe cộ đi lại đông nườm nượp.
Lê Hân Dư vội vàng kéo tay cô ta: “Nhiên Nhiên, cậu đi đâu đấy? Bây giờ không còn sớm nữa, chẳng may anh ấy về mà không thấy cậu thì làm thế nào?” “Mình đi tìm anh ấy, chắc chắn sẽ quay về trước mười hai giờ, mình nhất định sẽ không làm lỡ giờ lành đâu!” “Để người giúp việc tìm, một mình cậu có thể đi đầu tìm anh ấy?” “Mình biết nơi anh ấy luôn không thể quên là ở đâu, mình nhất định phải đi tìm anh ấy.
“Mình đi cùng với cậu.” Hiện tại cảm xúc của Giang Nhiên Nhiên không ổn lắm, thái độ hơi quá khích, Lê Hân Dư không yên lòng.
“Không” Giang Nhiên Nhiên bỗng nhiên kích động hất tay cô ra: “Cậu không thể đi
Giang Dật Hàn trông thấy Lê Hân Dư sẽ càng không muốn kết hôn.
Cô ta không thể để Lê Hân Dư đi theo được.
“Nhưng cậu biết Giang Dật Hàn ở đầu sao?” “Mình biết nơi anh ấy khắc sâu nhất, mình sẽ đến đó tìm.
“Nếu như anh ấy không ở đó thì sao?”
Giang Nhiên Nhiên hít sâu một hơi: “Nếu như mình không tìm được anh ấy thì nhất định sẽ về sớm, ở đây chờ anh ấy về kết hôn với mình.
Thoát ra khỏi tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên bắt một chiếc xe taxi rồi đi.
Lê Hân Dư nhìn chiếc xe dần dần đi xa, muốn đuổi theo nhưng lại bị Lăng Diệu chặn lại: “Em chạy đi đâu vậy? Không biết nhìn đường à?"
Lăng Diệu đã trông thấy Lê Hân Dư và Giang Nhiên Nhiên chạy ra ngoài, anh đuổi theo thì nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô.
Lê Hân Dư quay đầu sang nhìn anh, căng thẳng nói: “Nhiên Nhiên đi tìm Giang Dật Hàn, Giang Dật Hàn biến mất rồi.”
Lăng Diệu hơi dừng lại: “Không phải em không muốn họ kết hôn sao?” “Em chưa bao giờ không muốn họ kết hôn.
Em chỉ hi vọng cho dù họ có kết hôn hay không cũng đều phải suy nghĩ kĩ càng, chứ không phải vì bất kì lí do nào đó mà dễ dàng thỏa hiệp hi sinh cuộc hôn nhân quý giá nhất của mình.” Lê Hân Dư nắm chặt tay Lăng Diệu, siết chặt mười ngón tay của cô.
Lăng Diệu trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, đây là chuyện của họ, cho dù thế nào thì cũng nên để họ tự quyết định.
Việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là chờ đợi.
Không riêng Lăng Diệu và Lê Hân Dư, tất cả khách mời đều như thế, họ không có quyền, cũng không có cách nào kiểm soát lễ cưới này.
Chỉ có cô dâu chú rể có thể thật sự quyết định tương lai của lễ cưới này.
Chỉ cần cô dâu chú rể kiên định thì cho dù có khó khăn gì xảy ra cũng không thể ngăn cản lễ cưới này diễn ra.
Mà nếu như có một trong hai người này dao động, cho dù người khác cố gắng gán ghép họ như thế nào thì lễ cưới này cũng không thể hoàn thành được.
Lăng Diệu và Lê Hân Dư được sắp xếp ở vị trí gần sân khấu nhất, người thân và bạn bè ngồi ở hàng thứ nhất, họ ngồi hàng thứ hai.
Giang Nhiên Nhiên đến trại trẻ mồ côi nhưng cô ta không tìm thấy Giang Dật Hàn, chỉ có thể trở về một mình.
Ông bà Giang muốn hủy bỏ lễ cưới, họ không muốn để con gái một mình đối mặt với trường hợp như vậy.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên không đồng ý, cô ta đi lên sân khấu một mình: “Tôi không muốn dừng đám cưới, tôi sẽ đứng ở đây chờ anh ấy về”
Cô dâu trang điểm xinh đẹp động lòng người nhưng đôi mắt lại rơm rớm nước mắt.
Lê Hân Dư kéo tay Lăng Diệu qua, liếc nhìn đồng hồ đeo tay của anh một cái: “Vẫn còn mười một phút.
Giang Dật Hàn thật sự sẽ trở về chứ?
Lăng Diệu trầm giọng: “Còn mười phút.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, MC cố gắng làm cho bầu không khí sôi nổi để chờ mười phút cuối cùng này.
Sự cố gắng của MC đã đạt được kết quả, anh ta thành công kéo dài tới mười hai giờ, cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhưng sự chờ đợi của Giang Nhiên Nhiên từ đầu đến cuối lại không có kết quả..