Đau dài không băng đau ngắn, tên đàn ông giật mạnh tay mình ra.
Đúng như dự đoán, trên mu bàn tay hắn ta đã máu me đầm đìa.
Tên đàn ông nhặt vải vụn trên đất nhét vào miệng cô và hung dữ chửi mắng Đồ đê tiện, dám căn tao à! Nhất định ông đây phải cho mày một bài học
Hắn ta cởi cái tay của Lê Hân Dư đang bị trói vào tủ rượu ra, đẩy mạnh cô xuống dưới thân, trong nháy mát đã cởi áo trên người có ra
Cô lập tức quay lưng lại muốn che giấu chỗ mềm mại phía trước.
Tay của gã đàn ông đang đau dữ dội nên cũng không thèm lôi kéo cô, trực tiếp lột quần của cô trong tư thế quay lưng
Mẹ kiếp, bị cần chạy nhiều máu như vậy
Nhất định hôm nay hãn ta phải chiếm được người phụ nữ của Lang Diệu, không thể không nêm thứ hương vị này "Buông tôi ra, đừng động vào tôi
Gã đàn ông thô lỗ năm chặt cổ chân cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Cô không chạy thoát được đâu!"
“Tôi biết anh là ai.
Nhất định tôi sẽ biết, Mu bàn tay của anh đã bị tôi cần bị thương.
Nếu như hôm nay anh chạm vào tôi thì anh chạy không thoát đâu!”
"Vậy nếu tôi đã chạy không thoát thì không băng thoải mái trước một chút, coi như là không uống phi chuyển này
Ham muốn nổi lên khiến gã dàn ông mù quảng bất chấp mọi thứ, ngoại trừ cơ thể trắng nõn thì không còn nhìn thấy cái gì nữa, giống như người uống phải thuốc kích dục là hạn ta vậy.
Gã đàn ông kéo toàn bộ quân áo trên người có
Đang chuẩn bị tách hai chân cô ra thì đột nhiên của tầng hãm bị đá văng
Gã đàn ông hét lên "Hai người các câu làm việc kiệu gì vậy? Của cũng không canh được.
Tôi nuôi mấy người các cậu có cái răm...!
Còn chưa dứt lời thì đèn trong căn phòng bằng nhiên được bật lên.
Tên đàn ông đeo kinh thấu thị lập tức bị ảnh đèn sáng loáng làm cho lóa mắt, hắn ta buông Lê Hân Dự ra, vừa mới chuẩn bị bỏ kính nhìn đêm ra thì bị đá một cái văng ra xa vài mét.
Trên người Lê Hân Dư chỉ còn lại vài mảnh vải rách nát, phần lớn da thịt đều bị lộ ra ngoài.
Hai tay có văn luôn che chan ở trước ngực, cả người cuộn tròn lại, hàm răng căn chặt, toàn thân không ngừng run rây.
Lăng Diệu cởi áo khoác bao bọc cô lại
Hai tay Lê Hân Dư năm thật chặt áo khoác của anh, quấn chặt minh lại.
Anh sáng chơi lại đột nhiên chiếu vào làm nhức mặt cô.
Có nheo mặt lại cố gắng làm mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trước mặt "Làng Diệu, Lăng Diệu...!cuối cùng anh đã đến,
Anh nửa ngôi nửa quỳ ở trước người có ôn thật chặt cô vào lòng: "Đừng sợ, đừng sợ.
không có chuyện gì đâu, anh luôn ở đây, anh luôn ở bên cạnh em.
Anh hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô: “Hán đã chạm vào chỗ nào trên người em?"
Cả người Lê Hân Dự vẫn đang nóng lên, cơ thể dính sát vào người khác giới càng làm cho tác dụng của thuốc phát huy mạnh hơn: "Sờ soạng em hai lần, nhưng mà anh ta cho em uống thuốc, bây giờ cả người em đều nóng lên.
“Không sao đâu, đừng sợ, anh đưa em về nhà.
Lăng Diêu dang chuẩn bị ôm co rời đi thì Lê Hân Dư lặc đầu giãy giua, mặt vui sâu vào trong ngực anh: "Đợi một chút
Anh sáng tới bất ngờ khiến cô chói mặt.
Cô ở trong bóng tối đã lâu nên nhất thời không kịp thích nghi
"Được.
Em thấy không thoải mái thì nói với anh, Lăng Diêu kiềm chế cơn giận đang hừng hực trong lòng, ôm thật chất cơ thể đang nóng lên của Le Hán Dư
.