Sau đó, Lê Hân Dư không dám nói lời nào với anh, lặng lẽ giữ khoảng cách với anh.
Lăng Diệu ngồi trên ghế sô pha, vừa bưng ly thuỷ tinh uống trà vừa cẩn thận theo dõi từng động tĩnh của cô.
Một hồi lâu sau Lăng Diệu mới ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy nhìn cô không hề chớp, giọng điệu có vẻ vô cùng uất ức: “Có phải anh là bị thương đến thận rồi không?”
Lê Hân Dư phun cả nước trà trong miệng ra, cô cười không ngớt.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đau khổ và bị đả kích của Lăng Diệu, cô cũng mềm lòng.
Là vì cô nên anh mới bị thương...!
Cô gạt bỏ cảm giác dè chừng, bước đến trước mặt anh: "Không sao đâu, hôm nay là ngoài ý muốn, là do em không cẩn thận chạm vào trứng của anh”.
“Lỡ như thật sự bị thương đến thận thì sao?” Anh giống như một học sinh giỏi ham học hỏi tìm tòi, nghiêm túc tìm kiếm kết quả.
Cô cũng không phải là bác sĩ, cô làm sao mà biết vấn đề này.
"Hay là, em đi hỏi bác sĩ giúp anh?”
“Vậy chẳng phải là cả thế giới đều biết chồng em yếu sinh lý sao?"
“Vậy anh nói phải làm sao?"
“Em giúp anh thử lại đi, xem lần này có được hay không".
Nanh vuốt ma quỷ đã dần dần lộ ra, anh nằm lấy tay cô rồi đẩy cô xuống giường.
Trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mình đã sảng khoái rồi thì cũng phải để vợ sung sướng mới đúng.
Đôi tay của Lăng Diệu giống như có đôi mat vậy, luồn từ eo của cô xuống dưới, tìm đến vị trí rất chuẩn xác, làm hoạt động trước đó chưa hoàn thành.
Mãi cho đến khi cô mềm nhũn
không còn sức lực nào nằm trong lòng mình, cũng được thoả mãn thì anh mới rút tay ra.
Bà Lăng Hách Ảnh đem canh bổ vào liền nhìn thấy cảnh quần áo xỘC xệch trên giường.
Sắc mặt của bà lập tức sa sầm xuống..