**********
"Con cho rằng mẹ không chịu để cho Hân Dư có con với con chỉ là vi nó không trong sạch à?”
“Mẹ, ý của mẹ là gì?” Lăng Diệu mơ hồ linh cảm được điều gì đó, đôi mất sâu thảm lóe lên một tia sáng kì lạ.
"Có một việc mẹ vẫn chưa nói với con, vốn dĩ mẹ cũng định sẽ giấu giếm cho các con, nhưng bây giờ mẹ cảm thấy con nên biết và nó cũng nên biết.
Hách Ánh chăm chú nhìn anh và hạ quyết tâm: "Các con nhất định phải chia tay, nó không thể làm một người mẹ tốt được.
Hiện tại Hách Ánh không thể tin tưởng Lê Hân Dư được.
Thật ra bà vẫn luôn cho Lê Hân Dư cơ hội nhưng cô lại không biết quý trọng.
Cho dù lúc trước đoạn video bị truyền ra, cho dù thân thể Lê Hân Dư có lẽ không còn sạch sẽ, nhưng bà vẫn không nghĩ tới việc nói ra chuyện này khiến cuộc hôn nhân của họ ngột ngạt.
Bà vốn nghĩ mình cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng những hành động của Lê Hân Dư lại khiến bà càng ngày càng thất vọng hơn, còn hoàn toàn làm nhiều loạn tâm trí của Lăng Diệu nữa.
Hiện tại Lăng Diệu gần như có thể từ bỏ mọi thứ vì Lê Hân Dư, công ty thì mặc kệ, tính mạng cũng chẳng cần...!Điều này quả thực là rất đáng SO.
Bà chỉ có một đứa con trai này thôi, bà không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào.
Có lẽ cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục nữa.
"Mẹ, mẹ hiểu lầm Hán Dư rồi, rất nhiều tin đồn hoàn toàn không thể tin được."
"Vậy con bị thương nặng vì nó, làm loạn với nó ở trong phòng bệnh cũng là hiểu lầm à?"
Lăng Diệu ả khẩu không trả lời được.
Hách Ánh lại chậm rãi nhả ra năm chữ: "Tiểu Sơ đã về rồi."
Anh nhíu mày, tìm kiếm trong đầu một hồi lâu mà vẫn không có một chút ấn tượng nào: “Tiểu Sơ là ai?”
Hách Ảnh vừa bực mình vừa buồn cười: "Nghiệt chưởng do chính con tạo ra, đảo mắt một cái mà ngay cả người ta là ai cũng không nhớ nữa?" ở gần đây không có cà phê nên Lê Hàn Dư cố ý bắt xe đi một đoạn để mua.
Lê Hân Dư biết Hách Ảnh thích ngọt nên đã cho thêm một chút sữa vào cà phê.
Sau đó cô vội vàng cầm cà phê về
Vừa xuống xe taxi, cô đã nhìn thấy Hách Ảnh đứng ở cổng bệnh viện giống như đang chờ ai đó.
Bà giữ khăn choàng vai, dáng vẻ luôn tao nhã và quý phái.
Lê Hân Dư đưa cà phê đã được đóng gói kỹ cho bà, khẽ giải thích: “ở gần đây không có chỗ bản, con đi xa một chút nên về hơi muộn.
Hách Ánh nhận lấy cà phê nhưng lại đưa cho tài xế.
Tài xế phải lái xe nên chỉ có thể tiện tay đặt cà phê sang bên cạnh.
Hách Ảnh lên xe, vẫy tay với cô với vẻ xa cách: "Lên xe đi, chúng ta nói chuyện
Sau khi Lê Hân Dư lên xe ngồi thì bà bảo một địa chỉ.
Trong lòng Lê Hân Dư có cảm giác rất khó nói rõ, Hách Ánh đã từng dẫn cô tới đó, còn nhiệt tình giới thiệu những món ăn nổi tiếng ở đó cho cô.
Bây giờ vẫn là Hách Ảnh dẫn cô qua đó, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác với trước đây, lạnh nhạt xa cách giống như cư xử với một người xa la.
Đi lòng vòng rồi cũng đến nhà hàng, người phục vụ dẫn họ tìm một nơi yên tĩnh để ngôi.