**********
Hách Ảnh tay trắng trở về.
Cho dù cuối cùng chia tay chẳng vui vẻ gì nhưng Hách Ảnh vẫn bảo tài xế đưa cô về bệnh viện chứ không tùy tiền bỏ rơi cô.
Đây là thói quen làm người của bà.
Lê Hân Dư được đưa đến bệnh viện, cô đi từng bước một về phía phòng bệnh của Lăng Diệu, trong đầu hơi hỗn độn.
Cô không ngờ là Hách Ảnh thật sự sẽ yêu cầu họ ly hôn.
Nếu bà đã đề cập với cô thì hẳn là cũng đã đề cập với Lăng Diệu chuyện này rồi chứ?
Cô có phần không nắm bắt được suy nghĩ của Lăng Diệu, nhưng cô tin lập trường của Lăng Diệu và cô giống nhau.
Nếu như Lăng Diệu gật đầu thì Hách Ảnh cũng không cần thiết phải tìm gặp mình như vậy.
Cô lo sợ bất an trở về phòng bệnh VIP, nhưng lại nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến giọng của phụ nữ.
Giọng nói này hơi quen tại, êm dịu và ấm áp.
Lê Hân Dư đẩy cửa đi vào thì thấy Dương Tiểu Khởi đang bón cơm cho Lăng Diệu.
Lăng Diệu sầm sì há miệng ra, để cho cô ta bón.
“Nóng không? Tôi thổi cho anh nhé?"
Lăng Diệu lặng lẽ liếc cô ta một cái, chán ghét đẩy Dương Tiểu Khởi ra "Cô đừng có được một tác lại muốn tiến thêm một thước.
Mẹ tôi bảo cô tới đây để chăm sóc tôi chứ không phải bảo cô tới đây trông trẻ con.
Bát canh trong tay vãi đầy dưới đất, có mấy giọt còn bản vào người Lăng Diệu.
Dương Tiểu Khởi tủi thân chu môi lên, vô cùng đáng thương nhặt từng mảnh sử vỡ trên đất: "Là dì Lăng bảo tôi đến chăm sóc anh”
Lăng Diệu cười khẩy một tiếng: "Tôi nể mặt mẹ tôi nên mới không bảo cô cút đi, hiểu chưa?"
“Nếu anh không thích tôi bón cho anh ăn thì cứ nói với tôi, sau này tôi không bón nữa là được.” Nói xong, đôi mắt Dương Tiểu Khởi lại đỏ lên.
Lăng Diệu nhìn mà thấy phiền lòng, tiện tay lấy bình canh ở đầu giường đập xuống đất: "Cút ra ngoài.
Nước canh được để trong bình giữ nhiệt một thời gian rồi nên không còn nóng lắm, bạn hết vào người Dương Tiểu Khởi cũng sẽ không bị bỏng, nhưng mà nước canh sền sệt dính vào người rất khó chịu, lại còn khó rửa sạch được.
Rốt cục Dương Tiểu Khởi không nhịn được nữa liền bật khó vêt bẩn trên mặt đất cũng không thu dọn, cô ta cử dụi mất chạy ra ngoài như vậy.
Đúng lúc va vào người Lê Hân Dư khiến cho nước canh trên người có ta cũng dính vào người Lê Hân Dư không ít.
Lê Hân Dư bị đụng lảo đảo một chút mới đứng vững được, còn Dương Tiểu Khởi thì đã chạy xa.
Lăng Diệu thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại: “Không đụng vào chỗ nào chứ?"
Anh ngồi dậy định xuống giường nhưng bị Lê Hân Dư ngăn cản “không có, em không sao, anh đừng lộn xộn, mẹ nhìn thấy sẽ lại lo lang
Nhắc đến Hách Ảnh, Lăng Diệu ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: “Mẹ tìm em nói gì vậy?”
"Hắn là những gì mẹ nói với em cũng giống nói với anh." Lê Hân Dư nở một nụ cười bất lực.
Cô vẫn cho rằng trên đường đời chỉ có hết lựa chọn này đến lựa chọn khác.
Có thể lựa chọn cái này, cũng có thể lựa chọn cái kia.
Mặc kệ là đúng hay sai, chỉ cần mình sẵn lòng chấp nhận và chịu đựng thì đều được.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sự lựa chọn sai lầm trong quá khứ sẽ trở thành vật cản của hiện tại, chặn ngang con đường phía trước.
Làm thế nào mới có thể dịch chuyển tảng đá khổng lồ cản trở này đi thì cũng phải suy nghĩ rất nhiều mới được.
Lăng Diệu nghe cô nói như vậy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng: "Em đã đồng ý?
Cô cảm thấy vẻ mặt của anh hơi lạ: “Em không đồng ý, nhưng phản ứng của anh bây giờ khiến em cảm thấy chuyện mẹ nói với em không giống như nói với anh."
Lăng Diệu nhéo má cô một cái, ảnh mắt lóe lên: "Chỉ là anh không có lòng tin đối với em thôi."
Lê Hân Dự mim cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, đan chặt mười ngón tay lại: "Bây giờ em cho anh lòng tin, anh cảm nhận được không?.