**********
Hai người đứng gần nhau, Lê Hân Dư nghe rất rõ, cô ngập ngừng nói: “Lâu như vậy chắc anh ấy về rồi." "Hân Dư quả thông minh." Giang Nhiên Nhiên cười híp mắt nhìn cô: “Mình suýt nữa nghĩ cậu ngâm trong đó lâu vậy là vì trốn tránh không muốn gặp anh ấy." “Là vì mình không muốn gặp anh ấy" Đối với người bạn thân của mình, Lê Hân Dư không hề giấu giếm điều gì.
Lúc này đổi lại là Giang Nhiên Nhiên ngẩn ra, hỏi cô tại sao? “Mình vẫn cảm thấy là lạ sao ấy"
Đã không còn là ba năm về trước nữa rồi, năm ấy là cô có lỗi với anh, bông nhiên mất tích rồi gả cho Lăng Diệu.
Nhưng bây giờ cho dù cuộc hôn nhân này ra sao đi chăng nữa thì cũng là do cô tự chọn cho mình.
Trước mắt thì cô vẫn là vợ của Lăng Diệu.
Rõ ràng biết tấm lòng của Giang Dật Hàn đối với mình nhưng lại không thể bước gần cùng anh như trước đây.
"Là lạ" Giang Nhiên Nhiên thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Sấy tóc xong, Lê Hân Dư hỏi cô: “Cậu đói không? Mình hơi đói, trong tủ lạnh có gì ăn không?" Trong bữa tiệc cô vẫn chưa kịp ăn gì.
Giang Nhiên Nhiên gật đầu: "Trong tủ lạnh vẫn còn."
Lê Hân Dư mở tủ lạnh lấy ra hai củ khoai tây và một miếng ức gà, rồi làm một phần ca-ri gà khoai tây.
Rồi lấy một chiếc nồi khác nấu mì, vừa hay có thể trộn rồi ăn cùng với cà-ri gà khoai tây.
Hai người mỗi người một bát mì to, ăn đến no nê.
Sáng hôm sau.
Lê Hân Dư bị chuông điện thoại đánh thức, điện thoại từ nhà họ Lê, Lê
Khải Thiên khí thể hung dữ: “Con bỏ đi đâu rồi?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lê Hân Dư lập tức bật dậy, trong chốc lát cô tỉnh hẳn: “Con ở nhà Nhiên Nhiên." “Con cứ dính lấy Giang Nhiên Nhiên như vậy có phải vẫn hối hận trước đây không gả cho nhà họ Giang? Ba nói cho con biết, Lê Hân Dư, bây giờ đã không còn như trước, con phải phân rõ tình hình, đừng có làm những chuyện xấu hổ mất mặt nhà họ Lê nữa” "Ba!" Đầu cô bắt đầu đau nhức.
Lê Khải Thiên không cho cô một cơ hội để giải thích, mà trực tiếp ra lệnh: "Con mau chóng về nhà ngay, ngay và lập tức!”
Chuông cửa vang lên, Giang Nhiên Nhiên xoa đôi mắt còn ngái ngủ của mình chạy ra mở cửa.
Giang Dật Hàn cầm theo đồ ăn sáng còn đang nóng, nụ cười ấm áp lộ rõ trên mặt anh: “Thức dậy rửa mặt ăn sáng thôi."
Giang Nhiên Nhiên rửa mặt đánh răng xong vẫn mặc bộ quần áo ngủ chạy ra.
Giang Dật Hàn nhìn bộ quần áo ngủ mỏng manh trên người cô, chau mày: “Mặc ít vậy có lạnh không, mau đi thay quần áo đi” "Em chẳng phải mặc rất thoải mái sao, nếu như em ngủ quên thì đã chẳng có ai mở cửa cho anh rồi." Giang Nhiên Nhiên tặc lưỡi, miệng giảo hoạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Thay đồ xong cô thấy Giang Dật Hàn đang vừa dọn đồ ăn sáng vừa nhìn tứ phía.
Giang Nhiên Nhiên thở dài, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: “Đừng tìm nữa, Hân Dư đã đi từ sớm rồi."
Động tác trên tay Giang Dật Hàn bỗng dừng lại: “Cô ấy đi đâu rồi?"
Giang Nhiên Nhiên chớp chớp mắt: “Em nào biết, nhưng có vẻ rất rội vàng.".
Ngôn Tình Hay
Nghĩ rằng Lê Hân Dư vẫn đang trốn tránh mình, Giang Dật Hàn cười một cách đau khổ.
Giang Nhiên Nhiên chọn một bát cháo cá: "Anh cũng giỏi thật đấy, chỉ có ba người mà anh mua đồ đủ cho năm người ăn rồi." "Sợ cô ấy không thích nên mua nhiều một chút." Giang Dật Hàn ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Anh, hình như anh quên mất một chuyện." Giang Nhiên Nhiên cản thìa: "Lê Hân Dư kết hôn rồi, hơn nữa đã kết hôn ba năm rồi." "Người đàn ông ấy đối xử không tốt với Hân Dư” Nghĩ tới sự việc tối qua, Giang Dật Hàn không tự chủ được mà nằm chặt năm đấm.
"Nhưng, cho dù Lăng Diệu có đối xử không tốt với cô ấy đi chăng nữa, thì họ cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Lăng Diệu nghĩ gì là điều thứ yếu, người khác cũng sẽ lời ra lời vào với cậu ấy.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân của Hân Dư đã trắc trở lắm rồi, chúng ta còn nhúng tay vào nữa sẽ chỉ càng làm cậu ấy thêm khó xử mà thôi."
Nắm đấm dần thả ra, Giang Dật Hàn như dần mất đi sức lực..