Lúc đầu Lê Hân Dư không có ý định nói cho Lăng Diệu biết chuyện mình đến bệnh viện.
Thế nhưng Hách Ánh lại gọi điện thoại cho Lê Hân Dư bảo cô ngày mai tới chơi cùng đứa trẻ vun đắp tình cảm một chút, còn nói là tốt nhất nên gọi Lăng Diệu đi cùng.
Cô không có cách nào khác đành phải nói chuyện này với Lăng Diệu.
Nhưng mà cô càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Rốt cục đứa trẻ kia là con cái nhà ai, vì sao phải bảo Lăng Diệu đi cùng? Lăng Diệu vừa tầm rửa xong không lâu, nằm ở trên giường chợp mắt.
Trông thấy cô đi về phía mình, anh dang rộng hai tay về phía cô một cách tự nhiên, ung dung chờ ôm cô vợ nhỏ bé của mình.
Lăng Diệu càng ngày càng quấn cô, chỉ cần ở nhà và có một chút thời gian thì anh chỉ ước có thể lúc nào hai người cũng hòa làm một.
Lê Hân Dư bị anh quậy phá lâu nên cũng chẳng dễ dàng đỏ mặt nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.
Ngón tay anh quấn lấy những lọn tóc đen nhánh của cô, còn thỉnh thoảng căm đuôi tóc trêu chọc cổ của cô, dần dần thể hiện mong muốn ân ái của anh.
Cô nắm chặt bàn tay đang di chuyển loạn xạ của anh áp vào lòng cô, giọng nói khe khẽ: "Em có chuyện muốn nói với anh.
"
Không được nghịch tóc của cô, anh lấy đầu ngón tay vẽ vài vòng vào lòng bàn tay cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay em đã đến bệnh viện.
"
Cô vừa dứt lời thì giọng nói của anh liên cứng đờ: "Em không thoải mái ở đâu?"
"Em không sao, em sợ anh không thoải mái nên mới đến bệnh viện gặp bác sĩ, xem rốt cục tình trạng của anh như thế nào.
"
Anh hơi thả lỏng một chút: "Anh cũng không sao"
Cô mím môi: "Nhưng nếu như anh không sao, tại sao gần đây anh hay lén lút đến bệnh viện như vậy?"
Thậm chí Lăng Diệu còn nghi ngờ cô đã biết điều gì đó, anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, không dám bỏ sót một chút xíu biểu cảm nào của cô.
Cô sờ lên mặt mình, Lê Hân Dư tưởng là kem dưỡng da ban đêm trên mặt mình chưa được lau sạch, thế nhưng mặt của cô rất sạch sẽ, không có vấn đề gì.
"Sao anh lại nhìn em chằm chằm như thế?"
Xác nhận rằng cô thật sự không biết gì, Lăng Diệu lại tiếp tục ôm cô vào lòng: "Thật sự là càng nhìn càng đẹp.
"
"Được rồi, đừng có dẻo miệng nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.
"
Lồng ngực của người đàn ông rắn chắc nở nang, cô thản nhiên dựa vào, tiện thể nói với anh chuyên buổi chiều cô gặp Hách Ánh với cả chuyện Hách Ánh bảo cô ngày mai cùng anh đến bệnh viện thăm đứa trẻ.
Vừa dứt lời thì điện thoại di động của Lê Hân Dư đặt ở ở đầu giường vang lên.
Màn hình điện thoại hiển thị người gọi chính là Hách Ánh, cô đưa tay ra lấy điện thoại.
Bỗng dưng Lăng Diệu siết chặt vòng tay, chế ngự cô trong lòng.
Anh đoạt lấy chiếc điện thoại từ trong tay cô ném mạnh một cái.
Điện thoại trực tiếp bị ném ra ngoài cửa số theo đường vòng cung.
Tiếng chuông phiền nhiễu cũng lập tức bị cắt đứt.
Phản ứng của anh quá kích động, Lê Hân Dư giật mình.
Lăng Diệu đóng chặt cửa số và kéo rèm lại, anh quay lại nhìn thấy vẻ mặt cô, lúc này giọng nói mới hòa hoãn một chút: "Làm em sợ à?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi: "Có một chút.
Nếu như anh không muốn ởi thì để em nói với mẹ một tiếng, em tự đi là được.
"
"Em cũng không được đi.
"
Anh độc đoán nghiêng người, ép cô xuống dưới thân mình.
"Đi thăm đứa trẻ một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian, dù sao mỗi ngày em cũng không có việc gì làm, đi qua nhìn một chút cũng không sao.
"
"Ai nói em không có việc gì làm, việc quan trọng nhất em cần làm! "
Lăng Diệu cúi xuống hôn: "Là em phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt để sinh con cho anh.
"
Lê Hân Dư cảm thấy dáng vẻ cố chấp của Lăng Diệu giống như trẻ con: "Việc sinh con với việc đi thăm đứa trẻ đó không liên quan gì đến nhau.
"
"Anh mặc kệ, anh không đồng ý.
"
Không cho cô bất kì cơ hội nào phản bác nữa, Lăng Diệu dùng môi lưỡi ngăn chặn lời cô muốn nói.