Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


Lê Hân Dư không biết phải đối mặt thế nào với đêm hoang đường như vậy.

Sáng ngày hôm sau, cô chui ra từ vòng tay anh một cách cẩn thận, mặc quần áo rồi chạy vội đi.

Không thể về nhà họ Lê, cô chỉ còn cách trốn ở Tử Đường Giang nhà Giang Nhiên Nhiên dưỡng tâm vài ngày.

Giang Nhiên Nhiên mở cửa nhìn thấy cô còn cười cô, nói rằng trông dáng cô đi bộ bây giờ hai chân như đang run lẩy bẩy.

Nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Lê Hân Dư tức đến nỗi không thèm nói nửa lời..

Ở nhà Giang Nhiên Nhiên dưỡng tâm vài ngày nhưng vết hôn trên người cô vẫn chưa phai, Lê Hân Dư chẳng còn cách nào khác bèn nhờ Giang Nhiên Nhiên giúp cô thoa chút thuốc lên.


Vết hôn đầy trên cổ khiến cô làm sao dám ra khỏi nhà cơ chứ?
Nhớ lại buổi sáng hôm ấy, cô hoang mang chạy ra từ nhà họ Lăng, nhìn ánh mắt vô hồn ấy của cô khiến người đi đường cũng có chút đồng cảm và thương xót, dường như cô đã trải qua một việc thê thảm đến vô nhân đạo gì đó.

Giang Nhiên Nhiên bò lăn ra cười nhưng cũng không quên đi mua thuốc xoa cho cô.

“Không biết có tác dụng không, lần đầu tiên mình thấy dùng thuốc bôi ngoài da để làm mờ vết hôn.” Giang Nhiên Nhiên nói xong lại bò ra cười: “Đúng là cách nói vợ chồng lâu mới gặp lại giống như đêm tân hôn quả thực không sai mà, bọn cậu ba năm rồi không gặp, Lăng Diệu có phải dùng hết sức lực kiềm nén ba năm trong một lần đều dành cho cậu hết không?"
Gò má Lê Hân Dư đỏ ửng lên: “Cậu nói gì vậy chứ, lý do tớ và anh ta kết hôn không phải cậu không biết."
Giang Nhiên Nhiên bỏ thuốc xuống rồi đứng lên: “Hân Dư, cậu ấy, đúng là dễ nói chuyện quá mà, tính cách lại quá mềm yếu.

Năm ấy nếu là mình, có chết mình cũng không đồng ý đâu."
Năm ấy, cũng là một buổi tiệc rượu.

Từ khi nhà họ Lê phá sản, ông Lê chạy khắp nơi cầu xin viện trợ, mỗi khi có tiệc rượu như vậy ông đều tham gia.

Khi ấy, Lê Hân Dư nghe điện thoại nói bố mình uống say, kêu cô đi đón ông.

Kết quả chưa đón được bố, cô đã bị Lăng Diệu ôm chặt, đè cô xuống giường và cướp đi sự trong trắng của cô.

Cho đến ngày hôm nay, cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô có đi nhầm phòng hay do người báo tin cho cô nói nhầm số phòng.


Khi ấy Lê Hân Dư vừa mới lên đại học, vẫn còn rất non nớt và trẻ trung.

Sau khi xảy ra sự việc này, cô mất hồn mất vía, cũng may có Giang Nhiên Nhiên bên cạnh cô..

"Lấy phải một người cố chấp như vậy chắc cậu đã phải chịu rất nhiều uất ức rồi." Giang Nhiên Nhiên thở dài nói.

Lê Hân Dư thần sắc ảm đạm: "Lúc ấy mình cũng chẳng còn cách nào khác."
Khi ấy, gia đình Lê thị kinh tế xuống dốc, cô kết hôn với Lăng Diệu thì ít nhất vẫn cứu vãn được cho Lăng thị.

“Sự việc đã như vậy rồi mình cũng chỉ hi vọng tên khốn kiếp Lăng Diệu ấy có thể đối xử tốt với cậu một chút." Giang Nhiên Nhiên xoa cằm nói: “Nghe nói, đàn ông chỉ cần có đủ dục vọng mãnh liệt với phụ nữ, từ một góc nào đó chính là biểu hiện của rung động”
“Nhiên Nhiên, có phải cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi không?"
“Trong tiểu thuyết nói cũng không sai mà, câu nói của Trương Ái Linh lưu truyền: Con đường thông qua tâm hồn của người phụ nữ là con đường đen tối nhất! Đàn ông cũng vậy, Lăng Diệu có thú tính với cậu như vậy, hơn nữa tình yêu của cậu và anh ta từ trên giường tới hôn nhân, đúng là tốt nhất nên cưới trước rồi yêu sau."
Lê Hân Dư lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với quan điểm này của Nhiên Nhiên.


Đêm qua Lăng Diệu không hề nhận ra cô, nếu như nhận ra cô có thể anh đã không thèm chạm vào cô.

Lê Hân Dư xoa đầu, những điều này cô còn chưa dám nói với Giang Nhiên Nhiên bởi vì với cái miệng này của Giang Nhiên Nhiên, chỉ cần nói với cô thì một lúc sau cả thế giới đều biết.

"Đúng rồi, tớ có món quà này tặng cậu!"
“Cái gì vậy?"
“Cậu thay quàn áo rồi đi theo mình sẽ biết.

Vốn dĩ định đợi tớ đi lấy về rồi tặng cậu tạo cho cậu sự bất ngờ, nhưng cậu biết tính tớ nôn nóng như nào mà, cái gì cũng không giấu được quá lâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận