Ánh mắt Giang Nhiên Nhiên nổi lên sóng gió dập dờn, cô ta cười khẩy nói: "Lê Hân Dư, tôi cũng không biết nên hâm mộ cô ngây thơ hay nên cười chế giễu sự ngây thơ của cô đây?"
Quả nhiên Lê Hân Dư không biết, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Có đôi khi không biết gì cả cũng là một kiểu hạnh phúc.
Đó là bởi vì Lăng Diệu và Giang Dật Hàn đang giúp cô che mưa chắn gió.
Bọn họ sẽ chủ động giúp cô che đậy tất cả những tin tức có hại với cô.
Cũng giống như những gì cô ta làm lúc đầu, Lê Hân Dư hoàn toàn không hề biết.
Bọn họ chỉ muốn để cho Lê Hân Dư biết được những tin tức tốt nhất, mà không muốn để cô bị những chuyện này quấy rầy.
Lăng Diệu đúng là tốn hết tâm tư, chuyện gì cũng muốn giấu cô.
Nhưng anh gạt cô như vậy, cô có thật sự hạnh phúc không? Ánh mắt Giang Nhiên Nhiên không ngừng đánh giá Lê Hân Dư: "Cậu biết không, lúc này nhìn đến cậu, tôi cảm thấy cậu không giống con người chút nào mà là giống một con chim hoàng yến hơn.
Xung quanh cậu bị một cái lồng vàng khổng lồ vô hình trói buộc.
"
Cô ta cười mỉa mai và ghen tị nói: "Cậu nghĩ rằng cậu có thể nhận thức được thế giới những thứ mà cậu cảm nhận được vỏn vẹn chỉ là những thứ trong cái lồng khổng lồ này.
Cậu hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài như thế nào.
"
Lúc Giang Nhiên Nhiên nói những lời này, cảm thấy cực kỳ vui sướng nhưng sau khi nói xong rồi trong lòng cô ta lại vô cùng hoang vắng.
Cô ta đang cười nhạo sự ngu dốt của Lê Hân Dư, cô ta biết hết mọi thứ nhưng cô ta lại mãi mãi không có được trái tim của Giang Dật Hàn.
Giữa Lê Hân Dư và cô ta, rõ ràng cô ta càng đáng thương hơn, ít nhất Lê Hân Dư có được tình yêu của tất cả mọi người.
Mà cô ta, không có gì cả.
Giang Nhiên Nhiên cảm thấy rất nhàm chán, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc khác.
Động tác hút thuốc của cô ta vô cùng thành thạo, hít vào phun ra, toàn bộ khói thuốc đều phun hết lên mặt Lê Hân Dư: "Cậu có biết tôi học hút thuốc từ lúc nào không?"
Là từ sau khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn quen nhau.
Uống rượu, mùi rượu quá nồng không giấu được, đã vậy còn dễ bộc lộ cảm xúc của bản thân.
Cho nên khi cô ta cảm thấy bực bội thì cô ta hút thuốc, sau khi hút xong chỉ cần xịt nước hoa lên người thì sẽ không ai phát hiện được.
Lê Hân Dư hờ hững nhìn cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến quá khứ mà cô ta che giấu.
Giang Nhiên Nhiên cười mỉa mai: "Nếu cậu không muốn ôn chuyện cũ thì bỏ đi, tôi cũng không cản cậu nữa, đi thôi.
"
Nhưng mà Lê Hân Dư vẫn đứng trước mặt cô, không hề nhúc nhích.
Giang Nhiên Nhiên hút hết một điếu thuốc mà Lê Hân Dư vẫn đứng ở trước mặt cô ta: "Xem ra cậu không quan tâm tôi nói gì nhưng cậu lại có chuyện muốn nói với tôi?"
"Giang Nhiên Nhiên, lời cậu vừa nói là có ý gì?"
Lê Hân Dư cau mày, không khỏi căng thẳng: "Đứa con ghẻ mà cậu nói là ai? Mà tại sao tôi lại như con chim quý bị nhốt trong lòng son?"
"Chuyện của nhà họ Lăng các người tôi không dám nói lung tung.
Nếu không, tôi sợ không gánh vác nổi trách nhiệm này.
"
Giang Nhiên Nhiên cười mỉa mai.
Lê Hân Dư cau mày, ý của Giang Nhiên Nhiên là nhà họ Lăng có chuyện giấu cô.
Giang Nhiên Nhiên cũng biết rồi nhưng bản thân cô hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên cô ta mới nói cô như con chim bị nhốt trong lồng? Nhưng mà!
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Sớm muộn gì cậu cũng biết.
Tôi không làm kẻ ác đâu.
"
Giang Nhiên Nhiên bỗng cười lớn lên: "Bởi vì, Giang Dật Hàn sẽ trách tôi.
"
Ngày đó, sau khi Giang Dật Hàn nghe cô ta nói chuyện này xong, câu đầu tiên anh nói lại là bảo cô đừng nói lung tung, cứ xem như không biết gì.
Giang Dật Hàn nói phải cho Lê Hân Dư thời gian, để Lăng Diệu tự giải quyết tốt những chuyện này.
Lúc đó cô ta chỉ cười, cười đến nỗi lòng đau như cắt.
Ngay cả bây giờ khi nghĩ đến vẻ mặt của Giang Dật Hàn lúc đó, cô ta vẫn cảm thấy cực kỳ đau buồn.