**********
Lăng Diệu đầy cô vào phòng tắm: “Cả người toàn mùi mồ hôi, đi tảm đi, trong tủ có quần áo tắm đó."
Lê Hân Dư ngửi thử nhưng chẳng thấy mùi gì.
Liếc trộm Lăng Diệu một cái, nhìn đáy mắt anh như có một tia sáng quen thuộc, xem ra anh định để cô tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu "gặm nhấm" cô.
Tầm thì tắm, dù gì cũng có chút thời gian thư giãn.
Nghĩ tới việc khi nãy Y Nghề ở trong vòng tay anh, giờ đây đổi lại là mình trên giường anh ta, đúng là đồ đáng ghét mà.
Cô đành đi tắm, vừa hay có thể bình tĩnh suy nghĩ về cuộc sống và chuẩn bị tốt tâm lý.
Sau khi bước vào phòng tắm, Lê Hân Dư lập tức khóa chặt cửa.
Con người Lăng Diệu tính cách bất thường, nếu như không khóa, cô không dám bảo đảm rằng anh có xông vào hay không.
Bên trong có một chiếc bồn tắm hình tròn, xung quanh có mấy chiếc vòi hoa sen có thể xả nước cùng một lúc, chẳng mấy chốc đã xả đầy nước trong bồn rồi.
Cởi quần áo bước vào bồn tắm, tựa đầu lên thành bồn, cô buông một tiếng thở dài não nề.
Thực ra cô cũng biết rằng mình không thể ly hôn được.
Trừ khi Lăng Diệu chơi đủ rồi, muốn giải thoát, nếu không thì cô sẽ phải an phân bên cạnh anh cả đời, cả đời làm Lăng phu nhân.
Ý nghĩ này khiến lòng cô lạnh lẽo, bồn nước sâu như vậy nhưng cũng không thể ngâm hết sự lạnh giá lúc này của cô.
Người ấy không chịu được sự cô đơn, thư ký cũng phải tìm một người như Y Nghê để giữ bên cạnh, có lẽ không đến nỗi cả đời chứ? Cô tự an ủi bản thân.
“HaizzZZ.” Lê Hân Dư thở dài thườn thượt, lấy tay che mắt mình, dường như làm vậy có thể ngăn những việc bị thương sắp tới.
“Nói những lời trái lòng, làm những việc trái với trái tim nên bắt đầu thở dài ai oán? Đừng quên, chính em là người cầu xin tôi không ly hôn đấy, Lê Hân Dư." Giọng người đàn ông trầm lắng từ trên đầu truyền xuống.
"Anh..
sao anh có thể vào được?” Lê Hân Dư nghe thấy giọng nói này, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, hai mắt mở to, hiện giờ cô không hề có mảnh vải nào trên người! Lê Hân Dư lập tức thu mình lại trong góc bồn tắm, cũng may chiếc bồn tắm này lớn, sau khi vùi cả người vào trong nước, chỉ lộ gương mặt hồng hào trên mặt nước, còn phía dưới, hai cánh tay cô ôm chặt lấy phần ngực của mình.
Lăng Diệu hệt như ma quỷ vậy, đột nhiên xông ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Điều quan trọng nhất là rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà.
"Tại sao lại vào được? Nhà của tôi, người đàn bà của tôi, tôi không thể vào à?” Lăng Diệu chau mày, tâm trạng dường như tốt hơn rất nhiều.
Anh đã thay bộ đồ tắm ra, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, thắt lưng buộc ở phần eo, cơ ngực đầy sức hút thấp thoáng sau lớp áo.
Không thể không nói rằng thể hình của Lăng Diệu rất lý tưởng, khuôn mặt lại càng xuất sắc hơn.
Lời anh nói không có vấn đề gì, nhưng, Lê Hân Dư bảo thủ, mới vài lần làm chuyện ấy với anh, chứ đừng nói tới việc anh nhìn thấy cảnh cô trên người không mảnh vải che thân.
Áo tắm nằm ở hướng ngược lại với bồn tắm.
Nếu như muốn lấy áo tắm cần phải đứng dậy, mà nếu như đứng dậy sẽ bị Lăng Diệu nhìn thấy hết.
Nhưng cô thấy Lăng Diệu hoàn toàn không hề có ý muốn rời đi.
Lê Hân Dư cắn môi, cố gắng với lấy chiếc khăn tắm màu trắng, mặt đỏ như gấc, không biết làm thế nào sẽ tốt hơn.
Thấy bộ dạng căng thẳng của cô, anh bỗng hơi buồn cười nhưng sắc mặt lại vẫn điềm đạm.
Cô vẫn chưa bắt đầu tăm, nước vẫn còn rất trong, xuyên qua màn nước, Lăng Diệu chú ý từng đường nét trên người Lê Hân Dư, chiếc khăn tắm này lớn thế nào? Đủ để che được những phần nào? Cứ che kín phần trên thì cũng không che được phần dưới, có che cũng không che hết được..