Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


**********
Sau này, cô còn phải gánh trên vai trách nhiệm của "Lăng phu nhân", cũng giống như bảo mẫu chăm sóc chu đáo cho anh từng miếng ăn...!
Không có việc gì thì làm việc nhà, chút việc vặt cũng không sao, nhưng ý Lăng Diệu là từ nay về sau, ngoài việc gánh vác cái hư danh Lăng phu nhân ra, cô còn phải ở cùng anh.

Mỗi ngày đều phải nhìn thấy khuôn mặt của anh...!Những ngày tháng tự do trước đây sẽ không quay lại nữa rồi.

Đây chính là cái giả phải trả cho việc không rút vốn và không ly hôn.

Lăng Diệu nói xong bèn quay người bước ra khỏi nhà tắm.

Nghe tiếng khép cửa khẽ khàng bên tai, Lê Hân Dư đứng lặng trong bồn tắm nhìn dòng nước sóng sánh.

Tối hôm ấy thực ra cô đã chuẩn bị sẽ xảy ra chuyện ấy với Lăng Diệu.

Nhưng bất ngờ là Lăng Diệu lại không làm gì cô.

Trong lòng cô khắc khoải cả đêm năm mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ có một cánh tay to lớn ôm chặt lấy cô, khiến cô không thở được.

Cô hoảng loạn tìm lối thoát trong không trung, cô muốn tìm kiếm tự do...!

Cô không màng tất cả, cắm đầu chạy về phía trước.

Cứ nghĩ rằng có thể chạy thoát, đâu ai ngờ Lăng Diệu lại đứng trước mặt cô, lạnh lùng ra lệnh cho cô cởi hết quần áo ra.

Cô sợ hãi bừng mở mắt.

Ngạc nhiên là vào sáng ngày thứ hai, ánh nắng chiếu qua rèm cửa rọi vào bên trong, ác mộng trở thành hiện thực.

Ánh mắt mơ màng của cô quá mức cuốn hút làm cho cơ thể Lăng Diệu bắt đầu thức tinh.

Cánh tay ôm eo cô bắt đầu lần mò, anh muốn cảm nhận từng tấc da thịt trên người cô.

Trong ánh nắng ấm áp ấy, Lê Hân Dư nửa tỉnh nửa mơ, lại bị anh đè lên người rồi giở những trò đồi bại.

Anh như muốn đòi lại những gì suốt ba năm nay cô nợ anh, lại giống như một cách để trừng phạt vì trước đây cô không nghe lời.

Tóm lại, vốn dĩ Lê
Hân Dư đã ngủ no giấc và chuẩn bị dậy thì lại bị Lăng Diệu giày vò đến nỗi không đứng dậy được, ngủ một mạch đến chiều.

Mãi đến khi bụng réo cồn cào, cô mới lết người dậy thay đồ.

Bên cạnh cô trống vắng nhưng có thể nhìn ra được từng có người nằm ở đó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệu đầu nữa.


Lê Hân Dư vào nhà vệ sinh, đứng đối diện tấm gương trước bồn rửa mặt.

Không ngoài dự tính, trên cổ cô lại xuất hiện thêm hai vết hôn đỏ tươi.

Lăng Diệu con người này đúng là cầm thú
Tối qua trong phòng tắm cô nghĩ anh không chạm vào mình, vẫn cho là còn tính người, ngờ đâu vừa chớp mắt lại giày vò cô gấp bội.

Cô lết đôi chân không còn sức lực vào phòng bếp tìm đồ ăn, tìm mãi cuối cùng vẫn không thấy gì.

Phòng bếp của Lăng Diệu dùng để trang trí ư? Không đồ ăn, không gia vị...!
Quay về phòng tìm túi của mình để chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau cô: “Ngủ dậy là đi, những gì tôi nói tối qua em nghe như gió thoảng qua tai hả?"
Lê Hân Dư quay đầu lại, thấy Lăng Diệu đang đứng ở cửa phòng làm việc, sắc mặt có chút khó coi.

Anh mặc bộ quần áo trong nhà màu xám nhạt, mái tóc mềm mại để tự nhiên, nhìn trẻ hơn mấy tuổi so với tuổi thật.

Cô quay lại lấy ví tiền giơ lên: “Tôi không quên, tôi cũng sẽ ghi nhớ từng giây từng phút.

Nhưng, tôi đói rồi nên muốn ra ngoài tìm chút gì đó ăn”
Cô nào dám phản bội anh.

Một khi không vui anh sẽ lại ra tay với nhà họ Lê, bởi vậy cô chỉ còn cách ngoan ngoãn làm Lăng phu nhân, chăm lo cuộc sống của anh, dỗ cho cả nhà anh vui.

Lúc này sắc mặt của Lăng Diệu mới tốt hơn một chút: “Nhớ thì tốt."
Không ngờ hôm nay Lăng Diệu lại không tới công ty, suýt nữa lại xảy ra hiểm lâm.

Lê Hân Dư nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, anh muốn ăn gì, có cần tôi mua giúp chút gì không?" “Không cần, tôi đi cùng em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận