Ngoại truyện 2 - Không liên quan gì đến tình yêu
Nhìn thấy nụ cười rạng ngời hạnh phúc trên khuôn mặt Tô Cẩn, nhìn sang Ngô Tiểu Đồng đứng bên cạnh, Khương Hiểu Thần có chút ngẩn ngơ. Cô gái tên Ngô Tiểu Đồng đã từng là mầm mống cho nỗi bi quan trong lòng Khương Hiểu Thần, nhưng anh đã từng thấy nó thật đẹp đẽ và rực rỡ. Anh muốn cùng cô ấy đi hết cuộc đời này…
Lâm Tiêu gọi “ông xã” rất trìu mến, rồi dựa vào vai anh, một tay kéo con gái nói: “Ngô Tiểu Đồng lợi hại thật đấy, cô ấy đã có bạn trai chưa? Giới thiệu cô ấy với Lâm Hạo Vũ cũng được đấy!”
Khương Hiểu Thần mỉm cười nhẹ nhàng: “Hạnh phúc luôn ở trong tay cô ấy rồi.”
Ngô Tiểu Đồng
.
Bốn năm không phải quá dài, chỉ là một nghìn bốn trăm sáu mươi ngày, hoặc là một phần hai mươi của sinh mệnh. Nhưng đối với Ngô Tiểu Đồng, chẳng qua chỉ là bốn năm chưa về nhà.
Đúng bốn năm.
Đã mấy lần, mua vé máy bay rồi, nhưng cô lại không đủ dũng khí để bước lên chiếc máy bay có thể đưa cô về nhà. Dũng khí của cô đã sớm mất hết trong những năm tháng đã qua.
Hôm đó, cô bỗng nhớ đến tài khoản của một hòm thư mấy năm không còn sử dụng, bên tai vẳng đến một giọng nói xa xôi, lúc có lúc không.
Cô nói: “Giúp em lập một hòm thư, sau này gửi thư cho anh, chỉ vài giây là có thể nhận được.”
Cô nói: “Trí nhớ của em không tốt lắm, mật mã dùng ngày sinh của anh nhé, em nhất định sẽ không quên.”
Cô nói: “Anh nhớ, phải kiểm tra thư đúng giờ.”
Cô nói: “Còn nữa, khi em không dùng hòm thư, anh cũng phải kiểm tra đúng giờ, nếu không, sau này sẽ không thể dùng được nữa.”
Đúng vậy, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới.
Vậy mà không ngờ cũng có thể đăng nhập một cách thuận lợi như thế.
Cô nhẫn nại mở từng mẩu thư rác, sau đó xóa đi từng cái một, trong đó có cả một số mẩu quảng cáo thú vị, khiến cô không nhịn được cười.
Xử lý xong tất cả thư rác, con chuột di chuyển đến lá thư duy nhất chưa đọc trong hòm thư.
Cô im lặng, dường như đang chờ đợi sự mở đầu của ai đó.
.
Tiểu Đồng.
Anh sắp kết hôn rồi.
.
Bảy chữ, hai dấu chấm.
Tuy trên mặt cô vẫn giữ vẻ vui tươi, nhưng cơ thể đã buông thõng xuống.
Không xóa, cũng không đóng cửa sổ.
Cho đến khi màn hình từ từ tối lại, cô dụi đôi mắt hơi cay vì nhìn quá lâu, nhổ phích cắm, tắt đèn, lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau, khi bước vào nhà tắm, cô nhìn mình trong gương, mày hơi cau lại.
Dường như vô thức, sau khi tắm rửa xong, cô sắp xếp hành lý, đi thẳng đến sân bay, quyết định về nước.
“Cô ơi, máy bay sắp cất cánh rồi, phiền cô thắt dây an toàn.”
Khi đó, cô mới ý thức được một cách rõ ràng, hóa ra mình thực sự muốn về nước. Khi ra đi, cô đã từng cho rằng, đời này kiếp này cô sẽ không bao giờ quay về nơi chôn giấu tất cả sự vui sướng và đau khổ.
Dường như không có lý do bắt buộc phải về.
Bố mẹ cô thường xuyên bay sang thăm cô, bạn bè cô ở đây càng ngày càng nhiều. Ở đó, ngoài một ngôi nhà, không có gì đáng để cô phải lưu luyến…
Có thể vì trước đây, cô đã hứa với một người, nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của anh. Cũng có thể chỉ là hiếu kỳ, xem người đứng bên cạnh anh là ai. Hóa ra, có rất nhiều việc trải qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi.
Cũng giống như Thẩm Gia Ngôn. Vào sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, nửa đêm một mình cô ngồi trên xe lửa tám tiếng đồng hồ để đến bên anh.
Khi đó, Ngô Tiểu Đồng mười tám tuổi.
Đã lâu rồi cô không còn nghĩ đến những việc trước đây.
Khi vừa đến nước Mỹ, dường như bị nỗi nhớ bào mòn, khi những cơn đau đầu đã trở thành một thói quen thì coi như cô đã vượt qua. Cũng giống như bây giờ, không còn sóng lớn trào dâng.
Thời gian có thể xóa đi tất cả những vết thương.
Cũng giống như vết thương ở cổ tay cô, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Ngô Tiểu Đồng cứ ngồi suy nghĩ, mắt bắt đầu cay cay. Cô đành đeo một chiếc chụp mắt, quyết định sẽ ngủ một giấc. Đối với cô, những năm qua dường như là một giấc mộng, dài và chua xót.
Thẩm Gia Ngôn
.
Khi Thẩm Gia Ngôn bước vào văn phòng, thư ký bê một tách cà phê tiến đến, ngập ngừng hỏi: “Thưa Tổng Giám đốc Thẩm… Buổi họp sáng nay có phải hủy không ạ?”
Anh nhìn đồng hồ, hóa ra đã quá mười giờ rồi. Anh đã đến muộn.
Anh chau mày nói: “Bảo bọn họ đến phòng họp đợi một lát, tôi sẽ đến ngay.”
Vừa chuẩn bị đứng dậy đi khỏi, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lập tức vang lên. Anh nhìn số, ấn nút nghe. “Bây giờ tôi phải đi họp, khi nào xong sẽ gọi lại cho bạn.” Trong điện thoại chuyển đến một giọng nữ sắc sảo: “Thẩm Gia Ngôn, cậu bây giờ oách lắm rồi nhỉ?”
Anh đờ ra vài giây mới kịp phản ứng, khẽ cười. “Là cậu à?! Đang ở cùng Thạch Đầu phải không?”
“Bọn mình đang thương lượng, làm thế nào để săn được cậu đây!”
Tiếng cười phóng khoáng của Lục Ánh Diệc khiến anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. “Được thôi, vậy tối nay nhé! Các cậu đặt được địa điểm thì thông báo cho mình.”
.
Trong buổi họp, anh mấy lần lơ đễnh, thư ký ở dưới liên tục nhắc nhở. Không biết là do giấc mơ đêm qua hay vì cuộc điện thoại ban nãy.
Đã bốn năm rồi thì phải?
Hóa ra đã bốn năm. Ngoài nằm mơ, anh không thể nào gặp được cô. Còn cô, cũng giống như năm đó khi ra đi, đến một giấc mơ cũng không muốn mang tới cho anh.
Trong giấc mơ, Ngô Tiểu Đồng đứng trong mưa không ngớt gọi tên anh, toàn thân ướt sũng. Nước mưa và nước mắt hòa quyện, anh không thể phận biệt rõ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt và xanh xao, nhìn cô mà lòng đầy kinh ngạc. Tại sao vẫn còn mơ thấy cô?
Có thể bởi vì khi anh gửi bức thư đó cho cô, rõ ràng biết đó là hòm thư đã lâu cô không còn sử dụng. Cũng có lẽ, anh hy vọng mình sẽ gặp may.
Tiểu Đồng, Ngô Tiểu Đồng.
Cái tên này, đã bốn năm rồi anh chưa từng gọi. Một dạo, anh cho rằng mình đã quên người này, quên cái tên này.
Hóa ra, vẫn chưa quên.
Anh sắp kết hôn, cô đã từng cười và nói: “Nếu anh kết hôn, cho dù em ở đâu, cũng nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của anh. Em còn muốn tặng anh một món quà lớn.”
Chắc là không thể được![ alobooks.vn ]
Cô hận anh như vậy.
Khi quay trở lại văn phòng, đã đến giờ ăn cơm, mọi người trong công ty đều ra ngoài ăn hết, chỉ còn lại mình anh.
Cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, anh liền bước tới chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Phía dưới xe cộ nườm nượp, từng khuôn mặt lạ lẫm hiện ra.
Hồi ức vẫn chưa từng phai nhạt.