Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương

Ngoại truyện 2 - Phần 4
Lần này, cô nhất định phải dựa vào sức mạnh của chính mình để đứng lên, không nương tựa vào bất cứ ai.
.
Buổi họp kéo dài khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy mệt mỏi. Anh vừa trở lại văn phòng, thư ký liền gọi tới nói có một cô gái họ Cố đến tìm. Cố Thiên Lam chưa bao giờ gọi điện thoại đến công ty anh. Anh có chút nghi hoặc, điện thoại vẫn nằm lặng lẽ trên bàn, thì ra khi họp anh đã tắt điện thoại.
Thẩm Gia Ngôn nghe máy: “A lô, Thiên Lam, có việc gì vậy?”
“Em phải đi Hồng Kông, những việc ở đây một mình anh giải quyết chắc không có vấn đề gì chứ?”
Họ luôn thích đi thẳng vào vấn đề. Cô nói ở Hông Kồng có một hội thảo mời cô tham gia, cô vốn không định đi.
“Em quyết định rồi?”
Cố Thiên Lam khẽ cười. “Là anh khiến em không thấy tủi thân. Đôi khi, lý trí quá cũng không phải là một việc tốt.”
Thẩm Gia Ngôn nghe thấy tiếng cười của cô, cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã tủi thân, băn khoăn quá lâu rồi, bây giờ như vậy, thực ra rất tốt.
“Không nói chuyện với anh nữa, bây giờ em phải lên máy bay đây, đợi em về nói tiếp.”
“Thiên Lam, cẩn thận nhé! Chúc em may mắn!” Thẩm Gia Ngôn nghiêm túc nói.
“Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Gác điện thoại, Thẩm Gia Ngôn cầm di động, mở máy, nhìn màn phản quang dần sáng lên, bỗng rất muốn gọi điện thoại cho Ngô Tiểu Đồng.
Điện thoại kêu rất lâu, đúng lúc anh cho rằng không có ai nhấc máy thì giọng nói quen thuộc vang lên: “A lô?”
Anh nghe thấy tiếng cô lật giấy, có chút hỗn loạn. Chưa đợi anh nói, giọng cô đã vang lên, nhưng không phải nói với anh.
“Không phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao, cái này không được, các cậu không hiểu tiếng Trung à?”
Giọng nói nghiêm túc, có vẻ khó chịu và tức giận, Ngô Tiểu Đồng khiến anh bất giác nở nụ cười.
Vì thế, anh im lặng đợi cô làm xong việc, nghe cô nói chuyện với người bên cạnh, lúc thì vội vàng, lúc thì cười nhạt, thỉnh thoảng còn chêm vài câu tiếng Anh, anh không nói gì thêm, cũng không tắt máy.
Rất lâu sau, Ngô Tiểu Đồng mới nhớ ra trong tay vẫn đang cầm di động, lập tức đặt lên tai, giọng nói đã thay đổi: “Xin lỗi, là ai vậy?”
“Còn ai khác gọi vào số này của em?”
Ngô Tiểu Đồng đúng là bận đến hồ đồ, điện thoại là anh tặng, số cũng chưa kịp thông báo cho ai.
“Không, không có. Anh có việc gì vậy?”
“Em đang ở đâu?”

“Hiện em đang ở công ty tổ chức hôn lễ, xác định tất cả các thứ cần thiết trong hôn lễ, lát nữa sẽ đến khách sạn.”
“Em đợi anh, chúng ta cùng đi.”
Ngô Tiểu Đồng vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ, họ mới là nhân vật chính trong buổi hôn lễ này, muốn đi cũng đúng, hoặc anh ấy không yên tâm, còn muốn kiểm tra xem có phải cô đã tìm được khách sạn ưng ý không.
Suy nghĩ này làm cho cô sợ hãi đến đổ mồ hôi. “Được thôi!”
.
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống. Khi nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, Ngô Tiểu Đồng cảm thấy rất ngạc nhiên, không phải nói “chúng ta” hay sao? Tại sao lại chỉ có mình anh? Do dự một lát, nhưng cô vẫn đi ra phía sau. Vị trí bên cạnh anh chắc không phải là cô?
Cô vừa để tay lên tay nắm cửa sau, Thẩm Gia Ngôn đã mở cánh cửa bên cạnh anh trước, nói như ra lệnh: “Lên xe!”
Anh có tư cách gì mà ra lệnh em? Em sẽ không theo, Ngô Tiểu Đồng cúi đầu, chau mày, trên mặt thoáng chút bướng bỉnh, tự mình mở cửa, ngồi lên xe như đang giận dỗi. Tất cả những cử chỉ này, đều lọt vào mắt Thẩm Gia Ngôn qua gương chiếu hậu. Anh để mặc cô, đóng cửa, lái xe.
Anh luôn kiên nhẫn, cũng giống như trước đây, chỉ một bài toán anh cũng có thể giảng giải mấy lần, cho đến khi cô hiểu thì thôi. Vì thế, bây giờ anh không để ý đến những việc nhỏ nhặt, để cô làm chủ. Chỉ cần cô vẫn ở trong tầm nhìn của anh, anh sẽ không cần phải vội vàng. Anh quyết định rồi, sẽ không cho phép mình được hèn nhát lùi bước nữa. Cô đối với anh lạnh lùng, xa cách, anh sẽ từ từ khiến cô không làm như vậy với anh. Sẽ có một ngày, cô giống như trước đây, vui buồn, hờn giận đều không giấu anh.
Lần này tiếp đón họ là tổng giám đốc của khách sạn, đây là đơn hàng lớn nhất của khách sạn trong năm nay, một trăm bàn tiệc, sao dám làm qua loa được?
Sau khi nói chuyện, giải thích rườm rà một tiếng đồng hồ, tất cả mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa. Ngô Tiểu Đồng cuối cùng có thể thoải mái. Tất cả đều đã đâu vào đó, cho dù khó đến mấy, những việc đã nhận lời với anh, cuối cùng cô cũng làm được.
Đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm vì anh.
Vị tổng giám đốc ngồi đối diện với họ, nói: “Hai vị còn có điều gì không hài lòng hoặc có yêu cầu gì đối với tiệc cưới thì cứ nói với chúng tôi, khách sạn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho hôn lễ của hai người được tổ chức tốt nhất.”
Hóa ra ông ta đã hiểu lầm hai người là cô dâu, chú rể. Mấy ngày trước đây đều là Ngô Tiểu Đồng và giám đốc của họ trao đổi công việc, hôm nay tổng giám đốc mới ra mặt.
Ngô Tiểu Đồng bối rối đưa mắt nhìn người đứng phía sau, mặt cô cũng dần nóng lên, đang định mở miệng giải thích thì Thẩm Gia Ngôn ở bên cạnh đã ôm lấy vai cô, ung dung cười nói: “Được, chúng tôi rất hài lòng, vậy phiền các ông.”
Cô nên tức giận gạt tay anh ra, sau đó giải thích rõ sự việc, nhưng cảm giác thời khắc đó rất thật, dường như cô thực sự là cô dâu của anh, cô không nói được, cũng không muốn nói gì.
Toàn thân cứng nhắc, cô cứ thế để mặc Thẩm Gia Ngôn ôm mình, bước ra khỏi cổng khách sạn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Ngô Tiểu Đồng rùng mình, cắn môi, hai tay ôm lấy cơ thể, đầu hơi ngẩng lên.
“Có lạnh không?” Thẩm Gia Ngôn cởi áo khoác ngoài của mình, định khoác cho cô.
Ngô Tiểu Đồng bỗng tỉnh táo, lùi lại mấy bước sang bên cạnh, tay Thẩm Gia Ngôn dừng lại một chút, nhưng anh vẫn từ từ tiến lại gần, khoác áo cho cô.
Cô quay đầu, nhìn anh, mắt cứ mờ đi, như có hàng nghìn lời muốn nói với anh.
Cô bỗng ngẩng đầu, cởi áo, nhét vào tay anh, bắt xe trước cửa khách sạn. Thẩm Gia Ngôn cứ đứng vậy nhìn theo, cho đến khi chiếc xe đã khuất khỏi tầm nhìn, anh mới quay trở ra xe.
Ít ra cô ấy cũng không phải không hề có chút phản ứng như trước đây, đúng không? Đây cũng là một sự tiến bộ. Anh nói với chính mình.
Buổi tối, Ngô Tiểu Đồng nhận được điện thoại của Thẩm Gia Ngôn, khi đó cô đã bình tĩnh lại, cười hỏi: “Còn có việc gì thế?”

Có việc, có việc, dường như không có việc sẽ không được tìm cô. Lẽ nào cô đã quên trước đây là ai có việc hay không có việc đều gọi điện, nhắn tin, cũng không cần biết anh có bận hay không.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi xem một căn nhà, sau đó mua đồ đạc trong nhà.” Giọng nói của Thẩm Gia Ngôn có chút buồn buồn.
Việc này liên quan gì đến cô, lẽ nào anh vẫn chưa đủ để cô bị kích động? Không tức giận, tuyệt đối không để anh làm cho tức giận, cô cười hỏi: “Em cũng cần đi à? Điều này đã không nằm trong phạm vi công việc của em.”
“Nếu không, em cho rằng anh gọi điện cho vui à? Tám giờ sáng mai anh sẽ đến đón em.”
Bắt nạt người khác quá đáng, cô dâu của anh ta không quản lý anh ta hay sao?
“Đợi chút, việc này bọn anh đi là được rồi, em đi không tiện.” Biết rằng nói rắn với anh không được, Ngô Tiểu Đồng nén cơn tức giận, hy vọng anh có thể nghe thấy rõ sự từ chối của cô.
Nhưng rõ ràng câu nói này khiến Thẩm Gia Ngôn càng thêm tức giận, anh lại nói to hơn: “Thiên Lam đi Hồng Kông dự hội thảo, em có trách nhiệm bảo đảm buổi hôn lễ này sẽ được tiến hành như dự định, vì thế em phải đi cùng với anh.”
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, anh đã gác máy.
Anh đang giận cô, thêm nữa lại giận chính mình, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nghếch này để kéo cô về bên cạnh.
Mấy năm gần đây, anh tiến từng bước một, lạnh lùng, không giống như những người thanh niên bình thường khác. Chỉ có cô mới có thể khiến anh mất thăng bằng. Vì thế, thủ đoạn của anh vụng về cũng có sao? Quan trọng nhất, người cùng anh bước vào lễ đường sẽ là cô.
Khi Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn bước vào phòng, bỗng có một cảm giác kỳ diệu. Trên thực tế cảm giác này đã có từ khi cô bước vào tiểu khu này. Bây giờ, nhìn thấy thiết kế và những đồ trang bị ở trong phòng, cảm giác này càng mạnh mẽ. Phải hình dung ra sao đây? Dường như đang trở về nhà. Đúng, đây chính là cảm giác trở về nhà, vô cùng ấm áp.
Ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, khoảng một trăm năm mươi mét vuông, nội thất không được coi là tráng lệ, thiết kế đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bức tranh màu trừu tượng lớn. Cô không hiểu lắm về hội họa, nhưng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Phong cách của gian bếp cũng đơn giản, không gian mới mẻ, sáng sủa. Diện tích chủ yếu sử dụng màu trắng, không sử dụng màu sắc và đường nét hỗn loạn, thiết kế tủ bếp, cánh cửa, mặt bàn, và tay nắm cửa cũng vô cùng giản lược, lấy đường thẳng làm chính. Điều quan trọng nhất là nhà ăn và bếp chỉ cách nhau một lớp cửa kính, khi người bên trong đang làm việc, vừa ngẩng lên là có thể nhìn thấy người bên ngoài, giao lưu càng thuận tiện. Lầu trên và lầu dưới đều có nhà vệ sinh riêng. Trên lầu có hai phòng ngủ, một phòng khách. Dưới lầu là một phòng khách lớn và thư phòng, tuy chưa kê đồ đạc, nhưng màu sắc và bố trí chỉnh thể khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Ngô Tiểu Đồng được bao trùm bởi cảm giác ấm áp, chen lẫn một chút cay đắng, bản thân cô cũng không nói rõ được.
“Căn nhà này...” Cô tìm lời nói thích hợp để bắt đầu.
Nét mặt Thẩm Gia Ngôn khiến cô không thể nắm bắt được, chỉ nghe anh nói một cách xa xăm: “Khu nhà này được bố anh thiết kế nhiều năm trước đây, vốn có thể trở thành khu vực kiến trúc trọng điểm mới nhất của thành phố nhưng vì một số nguyên nhân nên bị gác lại. Năm ngoái, anh đã nhắc lại đề án này. Căn nhà này cũng do chính tay ông thiết kế với hy vọng anh có thể cùng với người anh yêu sống ở đây.”
Hóa ra là như vậy, thảo nào cô có cảm giác này. Ở đây kết tụ tất cả tình yêu bố anh dành cho anh. Cô hiểu hơn ai hết tình cảm của anh đối với bố anh, và ngược lại.
Ngô Tiểu Đồng cảm thấy xót xa, cô nhìn khuôn mặt u sầu của Thẩm Gia Ngôn, sát lại gần anh, muốn đem đến cho anh chút hơi ấm.
Họ ngồi xuống, Thẩm Gia Ngôn không nén nổi tình cảm, nắm lấy tay cô, cô cũng không buông tay, để cho bàn tay giá lạnh của anh dần ấm lên.
Trên thế giới này, luôn có một số người mê muội, đến chết cũng không hề hối cải. Tình cảm của Ngô Tiểu Đồng đối với Thẩm Gia Ngôn là như vậy, không biết bắt đầu từ đâu, nhưng mãi mãi không kết thúc, cũng có lúc cô đã buông tay, nhưng chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng của anh, một cử chỉ khiến cô đau lòng, cho dù đầu rơi máu chảy, cô cũng quay đầu lại.
Lục Ánh Diệc nói: “Tiểu Đồng, cậu cần biết mình đang làm gì.”
Hàn Lỗi nói: “Bất cứ việc gì cũng không được miễn cưỡng, có một số việc có thể làm, một số việc thì không thể.”

Những năm qua, mỗi người đều đã thay đổi ít nhiều. Lục Ánh Diệc khùng khùng điên điên đã trầm tĩnh hơn, Hàn Lỗi luôn tếu táo cũng nghiêm túc hơn.
Thẩm Gia Ngôn thì sao? Anh thay đổi như thế nào, Ngô Tiểu Đồng không biết, dường như mỗi lần gặp mặt là một người khác, khiến cô không tài nào chống đỡ được.
Nhưng thay đổi thì sao, không phải cô cũng thay đổi hay sao? Luôn có một số thứ không hề thay đổi, ví dụ như trái tim đập mạnh khi nhìn thấy anh, thấy xót xa khi gần anh, đau lòng khi nói chuyện với anh.
Nếu tất cả những điều này đều không thể chứng minh điều gì, vậy hôm anh và cô ngồi trước bệ cửa sổ của phòng mới, nắm tay nhau nhìn ánh đèn tỏa ra từ những căn nhà, sự yên tĩnh và hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, chỉ tiếc không thể như vậy đến già. Đêm đó, ý nghĩ sống với nhau đến già lại lần nữa hiện ra, cô biết rõ, cuối cùng cô không thế trốn tránh.
Dường như, một năm nào đó, anh đã vẽ một vòng tròn rất lớn trên cuốn vở bài tập của cô, cô hỏi anh nó có nghĩa là gì, anh chỉ cười, không trả lời.
Bây giờ nghĩ lại, những ký ức đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, có lẽ chính vòng tròn đó đã nhốt cô nửa cuộc đời.
Vì thế, sai rồi thì đã sao, chỉ cần anh và cô cùng sai, hai sai cộng lại thành đúng.
Đó là một chân lý.
.
Ngô Tiểu Đồng không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Thẩm Gia Ngôn, anh muốn cô cùng anh đi mua vật dụng gia đình, cô liền đi cùng anh, giả như cô là nữ chủ nhân của căn nhà đó. Mỗi kiểu sắp xếp, mỗi đồ đạc đều do cô chọn lựa cẩn thận.
Như vậy, người cuối cùng bước vào ở không phải là cô, thì cả đời anh cũng không thể xóa bỏ được những vết tích cô lưu lại.
Đôi khi anh ôm lấy vai cô, dắt tay cô, ban đầu cô tránh đi, lâu dần, cũng không kháng cự nữa.
Mỗi lần cô tìm được đồ gì hay, liền lập tức khoe với anh, anh âu yếm cười gật đầu với cô, giống như cặp vợ chồng sắp cưới bình thường đi dạo phố, tất cả đẹp đẽ đến nỗi không giống như thật.
Tương lai? Cô không biết họ sẽ đi đến đâu, cũng tuyệt đối không nhắc tới người rời xa nửa tháng kia. Cô sẽ không như trước đây, luôn bắt anh có câu trả lời, cầu mong một kết quả.
Ngày căn nhà mới được hoàn thiện, Ngô Tiểu Đồng đã sắp xếp xong vị trí bình hoa cuối cùng, cắm thêm một bó hoa tươi, quay đầu nói với Thẩm Gia Ngôn đang nằm trên sofa: “Có đẹp không?”
Anh vẫy tay ra hiệu cho cô đến, cô liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh. Thẩm Gia Ngôn bỗng nhiên kéo cô vào lòng, trong đáy mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng vô hạn, hôn tóc cô, sau đó là cổ, mặt, đến môi, rất chậm và cẩn thận, từng chút một.
Ngô Tiểu Đồng chỉ đáp lại theo bản năng, lưỡi vừa chạm vào môi anh, liền bị anh ngậm lấy, môi lưỡi họ giao hòa, dịu dàng và say đắm.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Gia Ngôn mới buông cô ra một cách nuối tiếc, nói như đùa cợt: “Hôm nay đến đây đã, nếu tiếp tục, anh sẽ không kìm chế nổi.”
Mặt Ngô Tiểu Đồng khi đó đã đỏ bừng, như đang nói mê: “Anh làm thế, cứ như chúng ta sẽ cưới nhau, và đây là căn nhà của chúng ta vậy.”
Thẩm Gia Ngôn ôm lấy cô, dựa vào sofa, anh sớm đã có tính toán. Nhưng anh quá hiểu cô, nếu ban đầu đã giải thích cho cô nghe, chưa chắc cô đã nhận lời. Anh muốn cô tiếp nhận anh từng chút, từng chút một.
Bây giờ là lúc nói cho cô biết dự định của anh!
“Tiểu Đồng, anh và Thiên Lam...”
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên không đúng lúc, vẫn là tiếng chuông trẻ con mà cô đã chọn cho anh ba năm trước, màn hình còn kèm theo tiếng chấn động không ngừng nhấp nháy. Thẩm Gia Ngôn không muốn nghe, nhưng nói được nửa câu bỗng dừng lại.
Ngô Tiểu Đồng đành cầm lấy điện thoại, đưa cho anh. Anh nhìn cô, nghe một cách miễn cưỡng.
“A lô? Tôi là... Ở đâu... Tôi lập tức đến ngay.”
Cô không biết đối phương nói gì, nhưng cô nhìn thấy sắc mặt Thẩm Gia Ngôn đã thay đổi. Anh lập tức đứng dậy, nói: “Thiên Lam đang ở bệnh viện, anh phải đến đó ngay bây giờ.”
Ngô Tiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn căn phòng trống rỗng, chiếc áo khoác vẫn treo ở đó, anh thậm chí còn không kịp mặc. Cô cầm áo khoác đuổi theo anh.
Thẩm Gia Ngôn nhìn Ngô Tiểu Đổng đang gõ cửa xe, mở cửa.

“Chúng ta cùng đi.” Cô kiên quyết nói.
Anh chau mày, rồi để cô lên xe.
Hai người không nói gì suốt quãng đường đến bệnh viện. Thẩm Gia Ngôn chạy như bay vào phòng bệnh, Ngô Tiểu Đồng cũng chạy theo.
Sau đó, cô nhìn thấy Cố Thiên Lam nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, như không còn chút máu.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy tiếng bác sĩ nói: “Xin lỗi, đứa bé không giữ được. Bây giờ tâm trạng cô ấy quá kích động, anh nên an ủi cô ấy.”
Thẩm Gia Ngôn đứng trước mặt Cố Thiên Lam. Trông cô ấy giống như một đứa trẻ bị thương, mặt đầy mồ hôi, mấy sợi tóc bết chặt trên khuôn mặt tái xanh, trong mắt đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
Cô ấy chịu quá nhiều nỗi khổ. Nếu không phải anh muốn cô ấy không cảm thấy tủi thân thì có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Gia Ngôn ôm chặt lấy cô ấy. Cố Thiên Lam dựa vào vai anh, miệng lẩm bẩm: “Em vẫn không giữ được con, em đúng là không còn gì, không còn gì nữa...”
Thẩm Gia Ngôn vẫn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành: “Không sao, không sao, có anh ở đây...”
Ngô Tiểu Đồng vịn vào cửa phòng bệnh, cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô đã không còn tư cách đứng ở nơi này. Ngô Tiểu Đồng đưa tay lau nước mắt, thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện. Trên đường phố, người qua kẻ lại, cô cảm thấy mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề, cô vốn không thể nhấc chân nổi. Cứ ngồi xổm như vậy bên đường, hai tay ôm đầu gối, ban đầu chỉ là tiếng khóc nhỏ, dần dần, cô không thể nào khống chế được những giọt nước mắt, cuối cùng bật khóc như xé ruột xé gan, mệt mỏi rã rời.
Cố Thiên Lam đã có con của anh, đứa con của họ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc anh có thể có con với người khác. Trước đây một tiếng đồng hồ, cô cho rằng cuối cùng anh sẽ giải thích với cô tất cả, cô cho rằng từ nay giấc mộng đó sẽ trở thành hiện thực.
Giấc mộng chưa kịp hình thành đã tan biến.
Bốn năm trước, khi ra đi cô chỉ thấy đau lòng, bởi vì lúc đó, cô mang theo tình yêu của anh. Bây giờ, cô mới biết hóa ra vẫn còn có thứ cảm giác gọi là tuyệt vọng, đó mới là sự lạnh lẽo thấu tim.
Anh nói muốn kết hôn, cô liền quay về. Anh muốn cô lên kế hoạch cho đám cưới của anh, cô liền vạch ra cho anh một hôn lễ. Những hành động mà chính cô cũng không thể nào giải thích được, đều bởi vì cô vẫn yêu anh, một khắc cũng chưa dừng lại.
Đến khi cô hiểu rõ, bỏ hết tâm sức, đau khổ, không quan tâm đến quá khứ, không để ý đến đạo đức, từng bước đến bên anh, đúng lúc cô cho rằng cô sắp làm được, cô lại lần nữa bị tổn thương. Lần này, đến tim cũng không biết rơi rụng ở nơi nào, e rằng không thể tìm lại được.
Hóa ra, tất cả đều đã được định trước, cô mãi mãi không giành được anh. Cố Thiên Lam mất đi một đứa con, nhưng lại giành được anh. Còn cô, mất tất cả, cũng mất cả anh. Có lẽ đây vốn là một sai lầm. Họ gặp nhau là sai lầm, yêu nhau là sai lầm, xa nhau là sai lầm, quay trở về cũng là sai lầm, như một vòng tuần hoàn không dừng, cô sai lầm đến phút cuối cùng.
Cuối cùng cô cũng cam chịu số phận, giữa họ đã không còn lối thoát.
Ngô Tiểu Đồng thẫn thờ đi trên phố, không biết mình đi đâu, không dám về nhà, cũng không dám đến chỗ Lục Ánh Diệc. Tất cả mọi người đều nói rằng cô sai, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu quay đầu. Vì thế bây giờ, tất cả đều là do cô tự chuốc vạ vào mình. Cô không cần sự thương xót, cũng không cần sự đồng tình.
Ngồi trong vườn hoa ở tiểu khu cho đến khi trời tối, cô nghĩ lại tất cả những sự việc xảy ra giữa cô và Thẩm Gia Ngôn. Bao nhiêu hồi ức quý giá, cô sợ mình một ngày nào đó sẽ quên đi, cô càng sợ đời này kiếp này, anh và cô sẽ như người dưng.
Một đôi giày nam tiến gần đến bên cô, cô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Khương Hiểu Thần. Dường như lần nào anh cũng nhặt được cô, cô đã quen rồi.
Cô biết, anh sống ở gần đây, mấy lần cô nhìn thấy anh từ xa liền tránh đi, sợ mang lại phiền phức cho anh.
Anh nói: “Chúng ta về nhà.”
Nhà, cô làm gì có nhà để quay về? Trong lòng cô biết rõ, chỉ cần cô gật đầu, đưa tay ra, tấm lòng ấm áp kia sẽ thuộc về cô, giúp cô xoa dịu vết thương, anh vẫn trước sau đợi chờ cô.
Nhưng bây giờ, cô đã không thể nữa rồi. Lần trước, cô vẫn còn có trái tim, ít nhất có thể cố gắng. Bây giờ, đến trái tim cũng không biết ở đâu, đi theo anh đủ khiến cả hai thêm đau khổ.
Lần này, cô nhất định dựa vào sức mạnh của mình để đứng lên, không dựa vào bất cứ ai.
Ngô Tiểu Đồng lắc đầu, đứng dậy, nói: “Nhà của em, em tự về. Anh không cần phải đợi em nữa.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận