Ngoại truyện 2 - Phần 6
Những lời nói và việc đã làm không liên quan đến tình yêu, chỉ là bởi họ vẫn còn yêu.
.
Một chuyến du lịch đi Lệ Giang cuối cùng đã khiến tình yêu của họ trọn vẹn.
Sau khi trở về thành phố C, Ngô Tiểu Đồng tuy vẫn ở lại nhà của Lục Ánh Diệc, nhưng số lần về nhà rõ ràng đã nhiều hơn. Đối với cô, cô cần tìm một thời cơ, không chỉ là việc của cô và Thẩm Gia Ngôn, cũng bởi vì họ là hai người mà cô yêu nhất trên thế gian này. Cô càng trốn tránh, bố mẹ cô càng bị giày vò. Chính là cô đã phá vỡ gia đình vốn rất hoàn mỹ này, vì thế, cô muốn chính cô tự tay bù đắp lại hạnh phúc ban đầu.
Mấy ngày nay, Ngô Tiểu Đồng thường xuyên cảm thấy ăn không ngon, người cũng mệt mỏi cả ngày. Cô tính toán thời gian, quả nhiên đã bị chậm mất hơn một tuần.
Cuối tuần, Lục Ánh Diệc đưa cô đến bệnh viện kiểm tra. Thực ra, cô đã nắm chắc đến bảy phần, trong lòng có chút mâu thuẫn, còn có chút thấp thỏm, cô không thể từ từ thể nghiệm tâm trạng của chính mình, luôn cảm thấy mừng lo lẫn lộn.
Mang thai vào lúc này, đối với họ, không biết là việc tốt hay việc xấu?
Nhưng vào thời khắc cầm trên tay kết quả xét nghiệm, trong lòng cô lại cảm thấy yên tâm. Cảm giác vui mừng khi được làm mẹ, tuyệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Tuy vẫn chưa được hai tháng, nhưng có thể cảm nhận được, đứa trẻ trong bụng mình, là máu xương của Thẩm Gia Ngôn, là kết tinh tình yêu của họ.
Không có gì quan trọng hơn điều này. Cô càng tin đứa trẻ này sẽ mang lại hy vọng cho họ. Tất cả, nhất định sẽ như họ nghĩ, càng ngày càng tốt đẹp. Lục Ánh Diệc tỏ ra vui mừng hơn cả cô, luôn xoa bụng cô, liên tục nói: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi, bên trong này có một đứa trẻ, đứa con của cậu và Thẩm Gia Ngôn... Mình sẽ làm mẹ nuôi. Thẩm Gia Ngôn cũng dũng cảm thật.”
Ngô Tiểu Đồng nhíu mày, trách móc nhẹ nhàng: “Cậu cũng đừng nói năng lung tung nữa, đây là trong bệnh viện. Còn nữa, cậu phải giúp mình giữ bí mật chuyện này.”
“Tại sao?” Lục Ánh Diệc không hiểu nổi, hỏi.
“Mình muốn tự mình nói cho anh ấy. Hai ngày nay anh ấy rất bận, đã mấy ngày không được ngủ rồi. Đợi mấy ngày nữa mình sẽ bàn bạc với anh ấy.”
Lục Ánh Diệc nhìn cô ngoan ngoãn, dáng điệu ngượng ngùng, không nén nổi cười nhạo: “Cậu cũng biết thương cậu ta đây!”
Cô cũng không muốn cố giả vờ, thừa nhận: “Mình thương anh ấy thì làm sao?”
Lục Ánh Diệc cười, nắm tay cô bước đi, nhìn về phía trước, dường như nói một cách vô thức: “Đến nay, mình thực sự ngưỡng mộ cậu, có một người có thể yêu thương. Tiểu Đồng, bây giờ cậu có thể như vậy, đúng là rất tốt.”
Ngô Tiểu Đồng quay đầu nhìn Lục Ánh Diệc, cử chỉ hờ hững, trong ánh mắt lại lộ ra một chút đoạn tuyệt mà cô không quen biết. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, tại sao có sự thay đổi như vậy? Dựa vào tình cảm hơn hai mươi năm của họ, cô vốn phải nắm rõ mỗi cử chỉ, ánh mắt của bạn mình, nhưng Lục Ánh Diệc lúc này khiến cô không thể nắm bắt, cô cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi.
Ngô Tiểu Đồng tự nhiên nắm chặt lấy tay cô, hơi lạnh, do dự một chút, vẫn nói: “Cậu cũng là người mà mình thương. Cậu không muốn nói, mình cũng không ép buộc cậu. Nhưng mình muốn cậu biết, bây giờ mình đang ở bên cạnh cậu, cũng giống như bao năm qua cậu ở bên cạnh mình.”
Trong mắt Lục Ánh Diệc có nước mắt, nhưng chỉ là trong nháy mắt. Khi quay đầu lại, cô lại cười như lúc trước, dùng ngôn ngữ chế giễu quen thuộc, nói: “Bây giờ cậu chỉ lo lắng cho ba người gia đình cậu là được, nhanh chóng kết hôn, cũng khiến mình yên tâm.”
Mặt Ngô Tiểu Đồng hơi nóng, cô gật đầu, nói: “Mình biết rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đến cửa siêu thị, Ngô Tiểu Đồng kéo Lục Ánh Diệc vào, cười nói: “Chúng ta đi mua thức ăn, tối nay đến chỗ Thẩm Gia Ngôn làm cơm, mình có chìa khóa ở đó. Chắc cậu chưa đi đến đó bao giờ nhỉ? Nhà của bọn mình rất đẹp!”
Lục Ánh Diệc không còn cách nào, bị cô dắt đi, giọng than thở: “Ngày hôm nay sao mình lại trở thành kỳ đà được? Hay để hôm khác mình đến tham quan nhà các cậu được rồi.” Cô đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “nhà các cậu”, khiến Ngô Tiểu Đồng càng đỏ mặt. Hóa ra cô đã tự nhiên coi đó là nhà của họ rồi.
Dù sao cũng đã như vậy, hôm nay sẽ giải quyết hết mọi việc, sau đó sẽ kết hôn?
Hai má Ngô Tiểu Đồng đỏ bừng, khóe miệng mấp máy, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Gia Ngôn, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tối hôm nay, anh về sớm một chút nhé... Đúng vậy, em sẽ nấu cơm... Anh dám nói không ngon? Vậy anh muốn ăn gì... Mấy hôm nay anh bị nóng, em nấu canh cá được không? Còn nữa, em có chuyện muốn nói với anh... Đợi anh về, em sẽ nói...” Chỉ một cuộc điện thoại, nhưng cô đã nói rất nhiều, vẻ hạnh phúc và thỏa mãn ngập tràn trên khuôn mặt, sau đó, cô lại kéo Lục Ánh Diệc đi mua đồ.
Ngô Tiểu Đồng vừa chỉ con cá trong bể cho nhân viên phục vụ, vừa nói với Lục Ánh Diệc: “Tối hôm nay mình nói với anh ấy, lần trước khi anh ấy cầu hôn, mình cảm động đền hồ đồ, sau khi từ chối mới cảm thấy bất an. Lần này mình cầu hôn anh ấy, một lúc hai tin mừng, không biết anh ấy sẽ phản ứng ra sao?”
“Ngô Tiểu Đồng, mình phát hiện thấy cậu luôn là người làm người khác kinh ngạc, nhưng đừng làm bố đứa trẻ phải sợ nhé!”
Ngô Tiểu Đồng cười, lấy túi nylon đựng cá, sau đó quay sang Lục Ánh Diệc đang đẩy xe, nói: “Xem ra cậu phải đưa mình về rồi, bao nhiêu đồ thế này, thật khó cầm. Bây giờ mình là bà bầu rồi, nếu có vấn đề gì, bố đứa bé sẽ không tha cho cậu đâu.”
Lúc đang nói, điện thoại của Ngô Tiểu Đồng vang lên, cô bỏ cá sang bên tay trái, tay phải cầm điện thoại, nhấn nút nghe. “A lô, mẹ... Con đang có chuyện vui muốn nói với mẹ... Mẹ nói đi... Mẹ nói cái gì?!”
Bộp! Những người xung quanh quay đầu, nhìn về phía này, chỉ nhìn thấy một đống nước, một con cá sống đang quẫy trên sàn nhà.
Nhân viên phục vụ đến thu dọn, nhặt cá, lau nhà, hỏi họ có cần giúp đỡ gì không.
“Ngô Tiểu Đồng, cậu làm sao vậy?” Lục Ánh Diệc đứng bên cạnh vỗ vào lưng cô, lo lắng hỏi.
Ngô Tiểu Đồng không nghe thấy gì cả, bên tai cô chỉ vang lên tiếng tút tút.
Thẩm Gia Ngôn họp xong, lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng về nhà. Anh đã hứa với cô sẽ về nhà sớm, nhưng gần đây lại gặp đúng thời điểm ban quản trị thay đổi, cũng là thời kỳ then chốt nhất của anh. Hằng ngày, hết tính toán lại đến họp hành, bận đến nỗi anh cảm thấy chán ngán. Nhưng chỉ cần nghĩ đến về nhà có cô đang đợi, anh liền không so đo, tính toán nữa.
Anh cố chấp bấm chuông cửa, lại gõ cửa mấy lần. Cho đến khi chủ nhà đối diện mở cửa nhìn anh, anh mới đành lấy chìa khóa mở cửa. Trong phòng không bật đèn, nhưng anh lập tức nhìn thấy cô, cuộn tròn ngồi đó, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa. Anh cảm giác tim thắt lại, nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy cô, mới phát hiện gương mặt cô lạnh ngắt.
Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Gia Ngôn không biết làm thế nào, đã lâu rồi cô không như vậy. Anh nhíu mày, hỏi có chút lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Cô ngồi trong lòng anh, co chân, ôm chặt lấy anh, giọng run rẩy: “Em rất sợ, mẹ nói, bệnh tình của bố chỉ có thể kéo dài được ba tháng. Anh biết không, trong lòng em, ông là một người sắt, ông làm sao có thể gục ngã được? Họ nhất định đã trách em mấy năm nay đã cố ý lạnh lùng với họ, vì thế bây giờ mới dùng lời nói dối này để trừng phạt em, đúng không? Em không để họ lừa đâu... Em không muốn đến bệnh viện… Em không tin...”
Lúc này Thẩm Gia Ngôn không biết phải khuyên nhủ, an ủi Ngô Tiểu Đồng thế nào. Anh biết thực ra trong lòng cô biết rõ không có ai lấy việc này ra làm trò đùa, chỉ là cô cự tuyệt không muốn chấp nhận.
Anh kéo tay cô ra, bỏ hai chân cô xuống, để cơ thể cứng nhắc của cô nằm trong lòng anh, nói nhỏ: “Tiểu Đồng, bố em nhất định rất muốn gặp em, chúng ta đến bệnh viện xem sao, có được không?”
Cơ thể Ngô Tiểu Đồng run lên, cô lập tức vung tay anh ra, hét lên điên cuồng: “Anh cũng không tin em? Bây giờ đi tìm mẹ em, để em nói với bà rằng bà đang lừa em!”
Thẩm Gia Ngôn kéo lấy Ngô Tiểu Đồng đã mất hết lý trí, ngữ khí chắc chắn: “Anh đưa em đi.”
Trên đường đi, Ngô Tiểu Đồng nghe thấy Thẩm Gia Ngôn gọi điện thoại, nói địa chỉ của một bệnh viện. Đó là địa chỉ lúc chiều mẹ cô nói với cô trong điện thoại, trong lòng lạnh giá, nhưng lại ép mình phải trấn tĩnh.
Cô nói với chính mình, bây giờ không được mất bình tĩnh, mất bình tĩnh đồng nghĩa với nhận thua, mất bình tĩnh có nghĩa là thừa nhận sinh mệnh của bố cô chỉ còn ba tháng. Cô vẫn chưa xin bố tha thứ, cô vẫn chưa nói với bố, thật ra cô luôn rất yêu ông, vì thế tuyệt đối không được thua.
Ngô Tiểu Đồng dường như mơ hồ bị Thẩm Gia Ngôn kéo vào phòng bệnh. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của bố trên giường bệnh, cô chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cái gì cũng đều không thật. Hóa ra không phải cô không thừa nhận, thực tế sẽ không thể tồn tại. Cô bước loạng choạng đến trước giường bệnh, không biết nên nói gì, làm gì.
Ngô Thiên giơ cánh tay đang truyền nước, xoa đầu cô, cô gắng cười nói: “Con gái đến rồi à?”
Nước mắt lã chã rơi xuống, tất cả mọi sự sợ hãi, bất an giấu trong lòng cô cuối cùng đã tìm được lối thoát. Ngô Tiểu Đồng cúi đầu lau nước mắt, nói: “Sao lại thế này? Hai hôm trước bố vẫn còn khỏe mạnh, tại sao không nói sớm cho con biết?”
Mẹ cô đứng bên cạnh lấy ghế cho cô ngồi, trên mặt không có bất cứ biểu hiện nào, chỉ nói một câu: “Khóc cái gì, bố con vẫn chưa chết cơ mà!”
Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ rời phòng bệnh, cảm giác mắt cay cay. Một lát sau, anh bước vào phòng làm việc của bệnh viện.
“Ung thư gan giai đoạn cuối. Thực ra, tôi đã sớm để người bệnh nằm viện để trị liệu, nhưng ông ấy quá cố chấp, cố ý giấu người nhà. Bây giờ, bệnh tình của ông ấy đã ở giai đoạn cuối, thậm chí đã di căn đến phổi, khả năng chữa trị rất nhỏ, chỉ có thể kéo dài thời gian.”
Thẩm Gia Ngôn lấy một điếu thuốc, cho vào miệng, nghĩ một lát, lại để xuống, ngẩng đầu hỏi: “Vậy ông ấy có thể sống được bao lâu?”
“Căn cứ vào bệnh tình hiện nay của ông ấy, chắc được khoảng ba tháng, nhưng không có tiêu chuẩn tuyệt đối, quan trọng nhất là theo dõi tâm trạng của người bệnh, sống mang theo khối u lâu dài cũng không phải không có khả năng.”
“Cảm ơn!” Thẩm Gia Ngôn quay về phòng bệnh, nhưng không vào, chỉ đứng ở cửa.
Anh không thể giải thích được tâm trạng của mình lúc đó, anh hiểu hơn ai hết ý nghĩa từ “bố” đối với Ngô Tiểu Đồng, nếu không sẽ không có sự chia ly của họ bao nhiêu năm nay. Anh hiểu nỗi khổ của cô, nỗi đau của cô, nhưng lại có một chút tâm trạng khác, anh cảm thấy rất hỗn loạn.
Người nằm bên trong, anh đã từng hận. Nếu không vì bố cô, những năm qua anh đã không phải khổ sở như vậy, không phải làm những công việc mà anh không hề thích, gia đình của anh sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, đơn giản giống như các gia đình bình thường khác. Anh đã từng thề, một ngày, khi anh trở nên mạnh mẽ, sẽ khiến bố cô nhìn thấy sức mạnh của anh, sẽ không thể coi thường anh và bất cứ người nào bên cạnh ông.
Ngô Tiểu Đồng ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn đứng thẫn thờ ngoài phòng bệnh, cô có thể hiểu được tâm trạng phức tạp của anh, không muốn ép buộc anh, vì thế đi đến, nói với anh: “Anh về trước đi! Em phải ở lại. Gần đây...”
“Anh biết, em cũng phải chăm sóc chính mình.” Thẩm Gia Ngôn nói xong, quay người rời đi.
Đã rất lâu rồi anh không làm như vậy, nhưng bây giờ, khi cô cần anh ở bên mình nhất, anh lại lần nữa quay người bỏ đi.
Một ngày, có quá nhiều thông tin, khiến cô khó có thể tiêu hóa nổi. Cô rất muốn thời khắc đó gọi anh lại, nói với anh: “Thẩm Gia Ngôn, em cần anh, anh đừng bỏ đi.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn để mặc hình bóng cô độc của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Ngô Tiểu Đồng ở lại, hằng ngày chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện, tuy mệt, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cười hiền từ của bố, giống như quay lại những năm trước, cô liền cảm thấy bình tĩnh lại.
Cô không biết mẹ cô làm sao mà bình tĩnh như vậy. Từ khi bố cô xảy ra việc đến nay, cô chưa từng nhìn thấy bà rơi một giọt nước mắt. Hằng ngày, bà chỉ ở bên cạnh bố, hoặc gọt một quả táo, bóc một quả chuối, khi nhìn ông đều cười, dường như không có gì thay đổi.
Phải có một tình yêu sâu sắc nhường nào mới có thể kiên cường như vậy?
Đối với Ngô Tiểu Đồng, điều quan trọng nhất là bố cô vẫn sống, cô muốn ông tiếp tục sống. Gia đình họ sẽ mãi mãi như vậy, không có khoảng cách, sống với nhau không có sự dối trá, không bị làm phiền.
Buổi sáng hôm đó, Ngô Tiểu Đồng mang một bát cháo từ nhà ăn đến phòng bệnh, nhìn thấy bố vẫn đang xem tài liệu, trong lòng cảm thấy xót xa. “Bố, bố phải nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Ngô Thiên thu lại tài liệu. “Con gái, bố có lời muốn nói với con.”
Cô nhấc một chiếc ghế ngồi cạnh ông. “Vâng, nhưng trước tiên bố phải ăn hết bát cháo này đã.”
“Bố biết, bố vẫn nợ con một câu xin lỗi.”
Cô bất giác luống cuống, nhưng vẫn đưa bát ra. “Người một nhà, có gì mà bố phải xin lỗi. Con thường không ở bên cạnh chăm sóc bố, là con phải xin lỗi bố mới đúng.”
Ngô Thiên đặt bát xuống, từ từ nói: “Bố luôn hy vọng con có được hạnh phúc, nhưng tự tay bố lại hủy hoại hạnh phúc của con. Trong lòng bố rất áy náy...”
“Bố, chúng ta không cần nói lại những điều này...” Cô liên tục lắc đầu, nước mắt rơi xuống.
“Khi đó bố thực sự không có cách nào, bố không muốn nhìn thấy sự nghiệp mà bố một tay xây dựng bỗng chốc tiêu tan. Bố chỉ sai một lần, nhưng hối hận cả đời...”
“Con biết, con đều biết cả... Đã lâu con không còn trách bố nữa...”
“Bố muốn gặp Thẩm Gia Ngôn một lát.” Cuối cùng, Ngô Thiên chỉ nói một câu.
Khi Thẩm Gia Ngôn bước ra từ phòng bệnh, đi cùng với Ngô Tiểu Đồng, ngồi xuống hành lang. “Tiểu Đồng, chúng mình quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Cô biết anh không phải thực sự đang hỏi cô, muốn cô trả lời, nên tiếp tục im lặng.
Thẩm Gia Ngôn quả nhiên không để ý, nói tiếp: “Mười bảy năm rồi.” Anh nắm chặt bàn tay để trên đầu gồi cô, nói: “Năm bố anh xảy ra chuyện, em cũng ngồi với anh ở đây, trong lòng anh lúc đó rất hỗn loạn. Anh biết không nên trách em, nhưng anh vẫn không biết làm thế nào để đối diện với em. Vừa nãy bố em cầu mong anh tha lỗi cho ông, anh mới phát hiện ra, thực ra, anh chưa bao giờ hận ông. Bởi vì ông là bố em, bởi vì em yêu ông. Bố và anh đều yêu em, vì thế đều muốn che chở cho em để em không bị bất cứ tổn thương nào. Nhưng cả bố và anh đều chưa bao giờ hỏi em, có cần sự bảo vệ của bố và anh hay không, anh và bố đều nợ em một câu xin lỗi. Tiểu Đồng, anh chỉ muốn nói với em, cho dù là bố em, hay là anh, đến bây giờ vẫn luôn yêu em, chính em khiến anh hiểu được sự khoan dung và độ lượng, anh nghĩ mình cuối cùng cũng làm được. Bố em nói, ông và anh đều sử dụng sai phương thức để yêu em. Ông nói, thực ra em kiên cường hơn ông và anh đã nghĩ. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ giấu em, anh sẽ cùng em giải quyết, được không?”
Ngô Tiểu Đồng lắc đầu. “Bố và anh không có gì phải xin lỗi. Chưa bao giờ em cảm thấy mọi người có lỗi. Em yêu anh, em cũng yêu bố... Em chỉ sợ bố và anh...”
Cô không biết phải giải thích thế nào, chỉ cảm thấy không thể biểu đạt được, hoảng loạn và không biết làm sao.
“Suỵt!” Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng dỗ dành cô. “Ông trời cuối cùng cũng chiếu cố đến chúng mình, bây giờ chúng mình lại có con rồi, từ nay về sau, chúng ta sẽ là người một nhà, như vậy không tốt hay sao?”
“Sao anh biết?” Ngô Tiểu Đồng nghi hoặc hỏi.
Thẩm Gia Ngôn cười đáp lại: “Ngốc ạ, có việc gì mà anh không biết chứ? Vợ ơi, bố mẹ anh nói, để anh đưa em và con về nhà.”
Ngô Tiểu Đồng dựa đầu vào vai anh, nước mắt nhạt nhòa. Cô ôm chặt lấy anh.
Họ ôm nhau, dường như rất lâu trước đây đã như vậy, ôm chặt không buông tay.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Nước mắt mơ màng, không biết là ai đã nói câu này.
.
Cuối cùng đến một ngày, cổng vào là cổng vòm hình tròn được kết từ chín trăm chín mươi chín quả bóng màu phấn hồng và vàng nhạt, điểm xuyết bằng hoa bách hợp, voan màu tím nhạt, lại thêm các bông hoa đặc sắc, dẫn khách bước vào bố cảnh được sắp xếp công phu.
Một nhóm cột hoa tươi được sắp xếp chỉnh tề, cũng giống như binh sĩ có kỷ luật làm kính lễ đối với khách đến, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm, hoa lệ.
Bốn đường đi không rộng không hẹp, xếp đầy hoa tươi, thảm màu tím nhạt trải trên cầu thang hơi cong, nghiễm nhiên trở thành một con đường lớn hạnh phúc.
Sân khấu như pha lê, điểm xuyết ánh sao, được phối hợp với tháp rượu, đài nến thủy tinh huỳnh quang, màn vải trắng... Hôn lễ lãng mạn như trong truyện cổ tích, tình yêu thuần khiết như pha lê.
Đây là tất cả hạnh phúc của cô.
Hôm đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời cô. Cô mỉm cười nhìn tất cả mọi thứ, ánh đèn chiếu rọi trên mặt, tôn lên lớp phấn mịn màng.
Trong buổi hôn lễ, bố của Thẩm Gia Ngôn nói: “Con trai tôi nói, có thể làm con trai của tôi là việc hãnh diện nhất. Tôi muốn nói, có thể trở thành bố của nó, cũng là một việc tôi cảm thấy hãnh diện nhất. Tôi đặt tên cho con của hai đứa là Hợp Hoan, Thẩm Hợp Hoan, hy vọng cháu có thể hiểu được, chỉ có tình yêu mới có hợp hoan, hiểu được sự khoan dung, hiểu được sự quý trọng, mới cảm thấy hạnh phúc.”
Ngô Tiểu Đồng đứng trên sân khấu nắm tay Thẩm Gia Ngôn, đứng sau hai người cha, mỉm cười hạnh phúc. Bao nhiêu năm nay, vì yêu, họ đã làm tổn thương lẫn nhau, vì không yêu, họ đã hiểu lầm nhau, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo tâm ý của mình để tìm thấy đối phương, cho dù có thương tổn và tuyệt vọng nhiều hơn nữa, họ cũng giữ lại cho đối phương một cơ hội. Bởi hai người yêu nhau, nên họ chưa bao giờ từ bỏ.
Những lời đã nói, những việc đã làm không liên quan đến tình yêu, chỉ là bởi họ vẫn còn yêu. So với bao nhiêu điều không trọn vẹn, cuối cùng họ vẫn là người may mắn.
Chỉ cần họ quay đầu lại, luôn có một người đứng đợi ở chốn xưa. Dù cho họ đã từng chia cắt, nhưng chỉ cần biết có người đang đợi mình, họ nhất định sẽ tìm được lối về.
.