Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

- Thật sao? Chúng ta sắp được cứu rồi à?

- Ừ, thấy ánh sáng kia không? Chỉ cần đến đó chúng ta sẽ được cứu.

Nó hướng mắt theo tay chỉ của Phong, từ xa xa, một căn nhà gỗ thấp thoáng sau những tán lá thông, ánh sáng nhỏ bé hắt ra từ căn nhà như đang ra sức vẫy gọi chúng. Bước chân của Phong nhanh hơn, gấp gáp hơn như sợ chỉ chậm thêm một giây nào nữa thì căn nhà cùng với bao hy vọng của chúng sẽ tan biến vào hư không.

Càng tiến gần đến căn nhà nhỏ, bước chân của Phong dần chậm lại vì có tiếng người đang trò chuyện, trước cửa ngôi nhà, có một đôi thanh niên nam nữ đang đứng nói chuyện với nhau, theo phản xạ, Phong và nó vội nấp vào một bụi cây gần đó để quan sát, sau cơn mưa hơi ẩm của đất bốc lên bủa vây lấy mũi bọn nó, những giọt nước mưa còn đọng lại trên lá bỗng chốc vỡ tan khi bọn nó chạm vào. Sau lùm cây, xuyên qua kẽ lá có hai đôi mắt đang chăm chú quan sát những diễn biến trước mặt. Và một phút sau đó, bọn nó thảng thốt nhìn nhau, không nói nên lời.

- Mọi việc chuẩn bị ổn thỏa cả rồi chứ?

- Vâng, thưa chị, tất cả đã xong xuôi, chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện nữa thôi.

- Tốt! Cứ tiến hành như đã sắp đặt, sau vụ này tôi sẽ không bạc đãi các chú đâu.

- Vâng, cảm ơn chị!

Mẩu đối thoại này là của đôi nam nữ mà bọn nó vừa nghe thấy, và không thể ngờ đến, một trong hai người đó lại là người mà bọn nó quen biết, rất rất quen biết. Khi bọn nó vừa nhận ra “người quen” và còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cảm giác đau nhói phía sau khiến nó không còn ý thức được điều gì nữa, đôi mắt Zen dần chìm vào bóng tối.

***

- Đến giờ này mà cũng chẳng thấy tăm hơi của tên Phong đó đâu, điện thoại thì mất sóng không liên lạc được, chắc hắn bị ma bắt đi rồi. – Thiên vừa đi qua đi lại, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ như ngóng chờ một điều gì đó dù biết rằng chỉ là vô vọng, chốc chốc cậu lại ngước nhìn đồng hồ và lại thốt ra một câu bâng quơ như thế, mọi người trong căn nhà này cũng chẳng ai khá hơn.

- Hức, không đâu, nhất định cậu ấy sẽ trở về, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! – Nước mắt giàn giụa khóe mi khiến khuôn mặt của Khanh trở nên ảm đạm và ưu tư, trái với vẻ xinh tươi thường ngày.

- Thôi, Khanh đừng khóc nữa, trời sáng mọi người sẽ đi tìm hai người đó, chắc chắn họ sẽ không sao đâu. Zen là một đứa có cá tính mạnh mẽ, nó sẽ không khuất phục trước bất kì chuyện gì đâu, còn Phong, với một kẻ ngang tàng như thế thì ai làm gì được hắn chứ. – Vân tìm cách trấn an mọi người.

Lời nói của Vân quả là có tác động không nhỏ đến Khanh, cô bạn không còn khóc nữa và cảm thấy vững tâm hơn.

- Lưu Ly và Huyên đi đâu mà lâu thế nhỉ? Nửa tiếng rồi mà không thấy quay lại. – Vũ thắc mắc nhìn quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui